Chương 33: A Duệ, Đứng Lại!

Cách mà Lục Dịch nhắc đến là một phương pháp rất nguy hiểm, có thể gọi là đánh đổi sống chết. Nếu Tịnh Nghi muốn khôi phục hoàn toàn như ban đầu, chỉ có thể dùng một nội lực thâm hậu đả thông kinh mạch cho nàng. Nhưng nội lực như thế nào mới chính là vấn đề. Nếu quá mạnh sẽ gϊếŧ chết nàng, còn nhẹ thì nàng không khác gì người thực vật, nằm một chỗ sống qua ngày. Điều này quá nguy hiểm nên Lục Dịch chưa từng nhắc đến trước đây. Hắn không ngờ Tịnh Nghi lại phát hiện ra.

"Lý tiểu Thư, giờ đây người đã giải độc được tám, chín phần. Như vậy cũng đã tốt rồi, ít ra tiểu thư có thể sống thêm một thời gian dài. Không cần phải liều lĩnh làm chuyện kia." Hắn ra sức khuyên giải.

Tịnh Nghi khẽ gật đầu. Sau khi châm cứu xong, nàng đích thân tiễn Lục Dịch ra cửa.

"Độc của tiểu thư ta đã giải xong. Tiểu thư chỉ cần uống thuốc theo chỉ dẫn để bồi bổ cơ thể. Đừng suy nghĩ nhiều nữa." Trước khi rời đi Lục Dịch cố căn dặn nàng thêm lần nữa.

"Đa tạ Lục tiên sinh. Ngài vất vả rồi. Ta đã hiểu." Tịnh Nghi chắp tay hành lễ với Lục Dịch.

Dù thế nào đi nữa, mạng này của nàng là do hắn kéo về từ quỷ môn quan. Phần còn lại Tịnh Nghi chỉ đành tự lực cố gắng tiếp. Nàng xoay người toan bước vào trong thì một chiếc xe ngựa xuất hiện trước cổng phủ. Vương Ngọc nước mắt dàn giụa từ trên xe nhào xuống ôm lấy Tịnh Nghi nức nở.

"Tỷ tỷ, xin tỷ làm chủ cho muội."

Trong phòng khách ở chính viện, Tịnh Nghi mất một lúc mới dỗ dành Vương Ngọc bình tĩnh lại. Thì ra Tư Duệ đã đến gặp nàng nói chuyện từ hôn. Đương nhiên là nàng không đồng ý. Nhưng có vẻ Tư Duệ rất quyết tâm, khăng khăng nói sẽ chọn thời gian thích hợp đến Vương phủ tạ lỗi.

"Ta sẽ lựa lời khuyên đệ ấy xem sao. Muội biết vì sao A Duệ muốn từ hôn không?" Tịnh Nghi thở dài nhìn tiểu cô nương mang đôi mắt ngấn lệ trước mặt.

Vương Ngọc làm sao mà không hiểu chứ. Nhưng từ nhỏ đến lớn nàng đã luôn tâm niệm Tư Duệ chính là nam nhân của đời mình, cùng nhau trải qua bao buồn vui giờ đây đâu thể nói một câu rồi buông bỏ.

"Muội biết huynh ấy vì muốn tốt cho muội nên mới làm vậy. Bởi vì thế muội càng không cam tâm chấp nhận." Giọng Vương Ngọc nghẹn ngào.

Ngay lúc này Tư Duệ vừa hồi phủ, bước vào thấy ngay bóng dáng của Vương Ngọc liền xoay người rời đi như muốn tránh né nàng.

"A Duệ đứng lại!" Tịnh Nghi lập tức gọi hắn.

Tư Duệ đứng đó, không quay lại nhìn Vương Ngọc. Hai bàn tay hắn siết chặt thành quyền. Chợt có cánh tay vòng từ đằng sau ôm chặt lấy hắn, cả gương mặt của nữ nhân áp sát vào lưng Tư Duệ.

"Trừ khi huynh yêu người khác muội mới buông tha cho huynh. Dù bất kể huynh đi đến đâu, mất bao lâu muội đều đợi được. Nếu huynh tử trận nơi chiến trường thì... muội sẽ thủ tiết, kiếp này quyết không thành gia lập thất."

Nghe xong những lời này, hai mắt Tư Duệ nhắm nghiền, vì xúc động mà toàn thân khẽ run lên. Hắn không nỡ làm Vương Ngọc đau lòng thêm lần nữa, liền xoay người lại kéo nàng ôm vào lòng, giọng thổn thức.

"A Ngọc, nàng ngốc quá!"