Những lần châm cứu tiếp theo, Tịnh Nghi bị nôn ra máu độc dần ít lại. Tử Hàm và Tư Duệ thay nhau dùng nội lực đẩy độc cho nàng. Đến lần thứ năm, lượng máu độc của nàng đã giảm đi khá nhiều. Tịnh Nghi không bị ngất sau khi châm cứu nữa. Nàng vẫn còn mệt mỏi, dựa vào Tư Duệ cố gắng uống hết chén thuốc.
Tử Hàm luôn rời đi ngay sau khi Lục Dịch châm cứu xong. Tịnh Nghi chưa kịp nói lời cảm tạ thì bóng hắn đã khuất sau tấm bình phong. Nàng có chút thất thần nhìn theo dáng người kia. Tuy trong phòng luôn thoang thoảng mùi thuốc nhưng Tịnh Nghi vẫn ngửi thấy mùi trầm hương quen thuộc của hắn.
"Tỷ tỷ nghỉ ngơi một lát. Tối nay nếu thấy khỏe thì cùng dùng bữa tối với đệ." Tư Duệ dìu Tịnh Nghi nằm lại xuống giường.
Nàng thoáng chút ngạc nhiên vì hôm nay Tư Duệ lại chủ động mời mình ăn tối. Những ngày qua vì để Tịnh Nghi tập trung giải độc và tịnh dưỡng, các bữa ăn của nàng đều được làm theo sự dặn dò của Lục Dịch. Tư Duệ thường dùng bữa một mình ở viện của mình. Sau khi ngâm nước thuốc, Tiểu Đào giúp Tịnh Nghi thay y phục rồi dìu nàng đến chính viện.
Tư Duệ đã ngồi đợi sẵn, trên bàn bày vài món ăn không quá cầu kỳ, chủ yếu vẫn là các món giúp bồi bổ cơ thể cho Tịnh Nghi.
"Tỷ tỷ ngồi đi." Hắn đến đỡ nàng ngồi vào ghế rồi phất tay ra hiệu cho hạ nhân lui xuống.
"Đệ có chuyện gì muốn nói với tỷ sao?" Tịnh Nghi nhìn thẳng Tư Duệ mà hỏi.
Bàn tay đang múc cháo của hắn ngưng lại một chút rồi lại tiếp tục. Tư Duệ đặt chén cháo xuống trước mặt Tịnh Nghi nhẹ nhàng nói.
"Tỷ tỷ ăn cháo trước đã."
Nàng không gặng hỏi nữa mà chậm rãi ăn cháo. Hôm nay Tịnh Nghi có khẩu vị tốt hơn thời gian trước đây. Đến khi Tịnh Nghi dùng bữa xong, thong thả nhấp một ngụm trà, Tư Duệ mới bất ngờ đến quỳ ngay dưới chân nàng, ánh mắt đầy áy náy.
"Tỷ tỷ, đệ muốn đến biên giới phía Bắc, tiếp quản quân của Lý gia. Đệ biết tỷ vẫn chưa khỏe hẳn nhưng tình hình ở biên giới đang có biến động, mật thám của Nguỵ đại nhân vừa báo về đã có người của nước Ung đang cố trà trộn vào thành Kim Lăng... cho nên..."
"Đệ cứ đi đi. Ở đây có tỷ rồi." Tịnh Nghi không chờ Tư Duệ nói hết, lập tức đồng ý với hắn.
Tư Duệ kinh ngạc ngước nhìn nàng, khóe mắt hơi ửng đỏ. Tịnh Nghi vỗ vai hắn, khẽ mỉm cười.
"Đừng lo, tỷ không trách đệ. Tỷ hiểu mà, quân Lý gia cần đệ. Nay thân thể tỷ đã khỏe hơn nhiều rồi, A Duệ đừng lo lắng nữa. Chúng ta cần nội ứng ngoại hợp với Nguỵ đại nhân mới có thể trả thù cho cha mẹ."
Tư Duệ gục đầu trên tay Tịnh Nghi, một giọt nước mắt âm thầm rơi xuống. Giờ đây Lý gia chỉ còn một mình hắn gánh vác nhưng không cách nào có thể chu toàn mọi thứ. May mắn thay Tịnh Nghi hoàn toàn thấu hiểu cho hắn.
"Còn một chuyện nữa... đệ muốn... từ hôn..." Giọng Tư Duệ khàn hẳn.
Tịnh Nghi bị cả kinh, đứng bật dậy, trợn tròn mắt nhìn thiếu niên đang quỳ trước mặt.
"Tại sao? Đệ và Vương Ngọc cãi nhau sao?" Nàng chất vấn hắn bằng một loạt câu hỏi.
"Không phải cãi nhau... vì nàng ấy quá tốt... giờ đệ lại đến biên giới, không biết ngày nào sẽ về... đệ không muốn làm lỡ dỡ nàng."
Tịnh Nghi kéo Tư Duệ đứng dậy, ngồi lại bên cạnh mình, nhìn hắn một cách nghiêm túc.
"Đệ nghĩ như vậy nhưng đệ đã hỏi ý Tiểu Ngọc chưa?"
Hắn khẽ lắc đầu, gương mặt chất chứa bao u sầu. Tư Duệ không biết phải mở lời với Vương Ngọc như thế nào. Hắn càng trân trọng tình cảm của nàng càng không muốn nàng vì mình mà đợi chờ bỏ lỡ thời gian thanh xuân tươi đẹp.
"A Duệ ơi là A Duệ, đệ muốn tỷ thay mặt từ hôn giúp đệ sao? Đây là tình cảm của đệ, nếu muốn thì hãy tự mình đối mặt với nàng ấy. Tỷ không giúp đệ chuyện này được." Lúc này giọng điệu của Tịnh Nghi có phần nghiêm khắc rất giống mẫu thân.
Tư Duệ gật đầu, buồn bã đứng dậy, đích thân dìu Tịnh Nghi về viện của nàng để nghỉ ngơi. Tiểu Đào đi theo sau nhưng giữ một khoảng cách để không làm phiền chủ tử nói chuyện.