Chương 30: Ta Nợ Ngài Ấy

Tư Duệ giữ Tịnh Nghi ngồi thẳng không bị ngã. Tử Hàm bước vào đứng cạnh Lục Dịch, bắt đầu vận công dùng nội lực đẩy độc theo chỉ dẫn của hắn. Hai người cùng lúc đưa nội lực vào cho Tịnh Nghi. Nàng lại tiếp tục nôn ra máu, gương mặt nhợt nhạt đẫm mồ hôi, hơi thở ngắt quãng. Sau một lúc nàng hoàn toàn nằm gục trên vai Tư Duệ.

"Thuốc." Giọng Lục Dịch vang lên báo hiệu cho Tiểu Đào.

Tiểu nha hoàn nhanh chóng xuất hiện cùng chén thuốc đã được chuẩn bị sẵn, đến bón cho Tịnh Nghi như lần trước. Nàng mơ màng hé miệng nuốt từng muỗng thuốc nhưng chỉ được vài ngụm thì nàng gần như đã ngất đi. Thuốc vừa được Tiểu Đào đút vào lại bị chảy ngược ra.

"Tiểu thư, người ráng nuốt vào đi." Tiểu Đào đau lòng mắt đỏ hoe gọi Tịnh Nghi.

Khi nha hoàn đáng thương lúng túng không biết phải làm sao, chợt có một bàn tay lớn đỡ lấy đầu của Tịnh Nghi ngửa ra một chút.

"Để ta." Giọng của Tử Hàm rất trầm.

Tư Duệ giữ chặt Tịnh Nghi, Tử Hàm khẽ bóp nhẹ miệng của nàng hé ra. Tiểu Đào vừa đút thuốc vào hắn liền dùng một chút lực đẩy hàm nàng lên để thuốc chảy xuống cổ họng. Cứ như thế một lúc sau chén thuốc cũng được Tịnh Nghi uống hết.

Lục Dịch rút kim châm trên người nàng ra. Mỗi đầu kim đều bị ngả đen. Hàng mày của Tử Hàm khẽ nhíu lại khi nhìn thấy hàng kim châm được sắp vào hộp gỗ. Hôm nay hắn mới được chứng kiến tình trạng mong manh của Tịnh Nghi, càng thấy rõ sự kiên cường của nàng.

"Đa tạ Nguỵ đại nhân đã ra tay giúp đỡ." Tư Duệ lên tiếng cắt ngang dòng suy nghĩ của Tử Hàm.

"Không có gì." Hắn lạnh lùng trả lời rồi xoay người rời đi.

Năm xưa Lý phu nhân từng cứu Tử Hàm một mạng. Giờ đây hắn không chỉ muốn báo đáp lại ân tình mà còn muốn xem người con gái kia mạnh mẽ đến nhường nào. Lục Dịch ôm thùng thuốc nối gót theo Tử Hàm.

"Mất bao lâu mới đẩy hết độc của nàng ấy?"

"Còn tùy Lý tiểu thư có thể chịu đựng được đến cuối hay không." Lục Dịch vừa đáp vừa leo vào trong xe ngựa cùng Tử Hàm.

Câu trả lời lấp lửng của Lục Dịch khiến Tử Hàm dấy lên trong lòng một sự khó chịu mơ hồ.

"Lục tiên sinh không chữa được thì bỏ cái danh thần y đi là vừa." Đôi mắt màu hổ phách sắc bén quét nhanh qua nam nhân ngồi bên cạnh.

"Ban đầu là đại nhân nhờ ta, giờ lại uy hϊếp ta. Từ khi nào mà ta thành chong chóng cho ngài xoay vòng vòng vậy?" Lục Dịch tỏ vẻ bất mãn.

Tử Hàm chẳng mấy quan tâm đến thái độ của hắn, ngồi yên lặng trong xe với vẻ mặt lãnh đạm. Mật thám được phái đi đã thành công trà trộn vào quân doanh ở biên giới phía Bắc. Tin tức Lý tướng quân cùng phu nhân gặp nạn được truyền đến đó nhanh chóng. Quân lính của Lý gia vừa đau lòng vừa phẫn nộ. Nhờ có phó tướng Triệu Uy mà lòng quân mới được ổn định lại vững vàng. Cho đến nay hắn vẫn chưa tìm ra được điểm bất thường. Tịnh Nghi lại là manh mối duy nhất dẫn đến bản đồ U Minh. Tử Hàm chỉ đành chờ sức khỏe nàng tốt hơn mới có thể tiếp tục điều tra.

Lần này sau khi được châm cứu, Tịnh Nghi tỉnh dậy sớm hơn lần trước một chút. Tuy còn mệt mỏi nhưng nàng cảm thấy cơ thể dường như nhẹ nhàng hơn rất nhiều, tinh thần cũng khá hơn. Tịnh Nghi nhớ lại chính Tử Hàm là người giúp mình đẩy độc, sau đó thì nàng bất tỉnh không biết gì nữa.

Tiểu Đào đi vào chuẩn bị nước tắm cho nàng ngâm mình, liền thuật lại mọi việc. Tịnh Nghi không ngờ một Nguỵ đại nhân lạnh lùng lại sẵn sàng ra tay giúp nàng nhiều như vậy.

"Càng ngày ta nợ ngài ấy càng nhiều." Nàng trầm ngâm nói với Tiểu Đào.