Chương 21: Ép Cung

Lúc này, Mặc Kha từ ngoài vào bước đến bẩm báo.

"Đại nhân, chỉ giữ được hai tên thích khách còn sống. Những tên khác đều đã chết. "

"Lý tiểu thư có muốn cùng đi xem thử không?" Nguỵ Tử Hàm nhìn qua Tịnh Nghi.

"Ta có thể... sao?" Nàng kinh ngạc hỏi lại.

Hắn gật đầu xác nhận trước khi Lục Dịch lên tiếng ngăn cản. Nơi tra khảo phạm nhân làm sao có thể để một nữ tử yếu ớt như vậy đến được. Nhưng Lục Dịch vừa ngước lên đã thấy Tử Hàm đứng dậy đi trước, Tịnh Nghi nối gót theo sau. Hắn chỉ đành lắc đầu bất lực.

Khi thấy nàng đối mặt với toán sát thủ không chút sợ hãi, Tử Hàm biết nữ tử này không hề tầm thường. Thậm chí vào lần đầu gặp mặt, nàng đã không ngần ngại đỡ tên cho hắn. Có lẽ bên trong cơ thể yếu đuối này đang che giấu một con người khác, hắn muốn mượn cơ hội này kiểm chứng thêm một lần nữa.Dáng người của Nguỵ Tử Hàm cao lớn, hơn cả Tịnh Nghi một cái đầu. Vai rộng, lưng thẳng như một tường thành vững chãi. Bóng hắn phủ xuống che mất cả ánh sáng trước mặt nàng. Tịnh Nghi ngửi được mùi trầm hương quen thuộc thoang thoảng trong không khí, vô hình tạo cho nàng một cảm giác an toàn khó tả.

Tử Hàm dẫn nàng đến chỗ cánh cửa bên trái sân, hai người lính đứng nghiêm trang lập tức mở ra cho bọn họ đi vào. Ba người đi qua một đoạn hành lang rồi bước xuống một tầng hầm tăm tối, xung quanh được thắp sáng bằng đuốc.

"Cẩn thận một chút." Hắn lên tiếng nhắc nhở nữ tử sau lưng.

Tịnh Nghi nhẹ giọng ừ một tiếng đáp lại rồi tiếp tục theo sát nam nhân phía trước. Lục Dịch lẳng lặng đi ở phía sau còn tưởng hai người này nghĩ hắn tàng hình rồi chắc. Một cánh cửa khác lại xuất hiện, cái này có vẻ chắc chắn, nặng nề hơn cửa bên ngoài rất nhiều. Một toán lính gác cung kính cúi chào rồi tách qua hai bên.

Vừa bước vào bên trong, mùi máu tanh xộc lên nồng nặc khiến Tịnh Nghi phải lấy tay áo che mũi lại. Hai tên thích khách bị treo lên cột gỗ, miệng thì bị nhét vải vào để không cắn được lưỡi. Từ Khâm đang vung roi quất mạnh từng phát vào chúng. Bên cạnh hắn là một bàn hình cụ đủ các loại dùng để tra khảo phạm nhân.

"Đại nhân, tiên sinh, bọn chúng rất lỳ lợm, quyết không chịu khai." Từ Khâm thấy Nguỵ Tử Hàm xuất hiện liền chắp tay bẩm báo.

"Ta không tin Tuần Bộ Ty không có cách làm cho chúng mở miệng." Tử Hàm tỏa ra một luồng khí lạnh lẽo, giọng nói cũng trở nên sắc lạnh hơn.

Đây là lần đầu tiên Tịnh Nghi chứng kiến cảnh tra khảo. Sự thật còn đáng sợ và tàn nhẫn hơn cả tưởng tượng của nàng. Hai tên thích khách trước mặt bị đánh đến tróc da, nát thịt, máu chảy thành vũng dưới chân nhưng chẳng hé ra nửa lời. Tịnh Nghi rất bình tĩnh đứng cạnh Tử Hàm quan sát hai kẻ kia. Càng ngày hắn càng cảm thấy cô nương này thật thú vị, thân là nữ tử thấy cảnh máu me kinh khủng như vậy lại không hề nao núng, sợ hãi.Sau một lúc quất roi da không hiệu quả, Từ Khâm quay sang cầm lên một cái dùi sắt nung đỏ, hơi nóng rực lên khiến không khí xung quanh như cô đặc lại. Hắn tiến đến gần chuẩn bị in thanh sắt lên ngực một tên. Chợt một giọng nói nhẹ nhàng nhưng dứt khoát vang lên ngăn lại.

"Khoan đã. Ta thấy cứ như vậy không chừng hắn sẽ chết trước khi chúng ta lấy được lời khai mất." Tịnh Nghi vừa nói vừa bước lên vài bước, nhìn kỹ vào một tên thích khách.

"Lý tiểu thư, xin thứ lỗi cho tại hạ mạo phạm. Mấy việc này ta quen thuộc hơn cô. Để xem miệng hắn có cứng hơn thanh sắt này không?" Từ Khâm có chút không phục khi bị Tịnh Nghi xen ngang.