Gần đến tối Tịnh Nghi mới mơ màng tỉnh lại. Mùi thuốc nấu bên ngoài xông vào nồng nàn cả căn phòng. Tiểu Đào đang bưng chén thuốc còn nóng hổi đến thì thấy tiểu thư nhà mình đã tỉnh, nhanh chóng đỡ nàng ngồi tựa vào giường, miệng liếng thoắng không ngớt.
"Lục tiên sinh đúng là thần y. Ngài ấy căn dặn nô tỳ tầm giờ này tiểu thư sẽ tỉnh lại, chuẩn bị sẵn thuốc để tiểu thư uống ngay lập tức. Người thấy thân thể có khá hơn chút nào chưa?"
Tịnh Nghi tự bắt mạch lại cho mình, đúng là có thay đổi một chút so với lúc trước. Nàng biết còn cả một quá trình dài nhưng chỉ cần có tiến triển thì nàng không sợ bất kỳ đau đớn nào.
Tiểu Đào bón thuốc cho Tịnh Nghi xong thì đi chuẩn bị nước tắm cho nàng. Đến lúc ngâm mình vào làn nước ấm Tịnh Nghi mới thấy tỉnh táo hơn. Lục Dịch rất chu đáo, đưa cả thảo dược cho nàng tắm để hỗ trợ thải độc. Hương thảo dược thanh mát dịu nhẹ hòa cùng mùi thuốc lan tỏa khắp căn phòng.
Ba ngày sau Lục Dịch lại đến hầu phủ theo đúng hẹn. Hắn vẫn tiếp tục tự tay lấy vài cánh hoa của đóa thiên sơn tuyết liên sắc thuốc cho Tịnh Nghi. Nhưng lần này có Tử Hàm đi cùng Lục Dịch đến. Tư Duệ thoáng ngạc nhiên thì nhận được lời giải thích của Lục Dịch.
"Ta cần ngài ấy dùng nội lực đẩy độc cho Lý tiểu thư. Lần trước chỉ một mình ta vẫn chưa đủ."
Tịnh Nghi đang ở trong phòng chờ Lục Dịch châm cứu, thấy Tử Hàm đi vào cùng với hắn, nàng thoáng ngượng ngùng vì bộ dạng hiện tại không được chỉn chu cho lắm. Tịnh Nghi vội xoay người lại, đưa lưng ra bên ngoài. Tử Hàm giữ dáng vẻ lạnh lùng đứng cạnh tấm bình phong để không khiến nàng bị khó xử. Lục Dịch từ tốn nói lý do Tử Hàm ở đây cho Tịnh Nghi hiểu kèm theo lời tạ lỗi.
"Là do Lục mỗ sơ suất không báo trước cho Lý tiểu thư. Nhưng tình huống này thật sự ta cần ngài ấy giúp đỡ." Hắn vừa nói vừa liếc qua Tử Hàm.
Ai mà biết tự dưng sáng nay khi thấy Lục Dịch ôm hòm thuốc chuẩn bị đến hầu phủ, Tử Hàm lại ngang nhiên muốn đi theo để nắm rõ quá trình chữa trị. Giờ đây khiến Lục Dịch phải giải thích đủ kiểu cho mọi người, còn hắn cứ ung dung chắp tay sau lưng chẳng thèm nói một lời.
"Lý tiểu thư, đừng căng thẳng. Cố gắng hít thở thật sâu." Lục Dịch vừa bày ra bộ kim châm vừa trấn an nàng.
Tịnh Nghi khẽ gật đầu rồi cởi bỏ bớt lớp áo khoác ngoài. Làn da trắng nõn có phần xanh xao của nàng lộ ra liền đập vào mắt của Tử Hàm dù hắn không hề cố ý nhìn.
Lục Dịch như lần trước bắt đầu châm từ huyệt đốc mạch trước rồi di chuyển xuống dần dọc theo sống lưng của Tịnh Nghi. Cơn đau xuất hiện âm ỉ, ngày càng tăng dần. Mồ hôi nàng rịn ra ướt cả lưng. Tịnh Nghi vẫn cắn chặt môi không hé nửa lời kêu than.
Tử Hàm đứng đằng sau không nhìn rõ được gương mặt nàng lúc này mà chỉ thấy bóng lưng nhỏ bé đang run rẩy. Tư Duệ đang đứng cạnh hắn lộ rõ sự căng thẳng, hai tay siết chặt thành quyền. Từng cây kim châm xuyên thẳng qua tấm áo mỏng rồi găm vào da của Tịnh Nghi. Đôi môi nàng bị cắn chặt đến mức rướm máu.
Không lâu sau Tịnh Nghi lại nôn ra mấy ngụm máu độc đen kịt. Tư Duệ đã chuẩn bị sẵn một cái chậu gỗ nhỏ để nàng nôn vào. Khi nàng vừa dứt cơn nôn, Lục Dịch lập tức ra hiệu cho Tử Hàm.
"Đại nhân, đến lượt ngài rồi."