Chương 3: Đây Là Đâu?

"Ngụy đại nhân, có người trôi dưới sông." Giọng một tên lính vang lên.

Ngụy Tử Hàm cưỡi hắc mã, một thân mang trường bào màu xanh thẫm, khí tức lạnh lẽo toát ra mạnh mẽ. Đôi mày kiếm khẽ chau lại, ánh mắt sắc lẹm nhìn theo hướng dòng sông. Một thân ảnh mảnh mai bám trên thanh gỗ đang xuôi theo dòng nước trôi về phía bọn họ. "Mặc Kha." Giọng của Nguỵ Tử Hàm rất trầm, ra lệnh cho thân tín bên cạnh.

Một thiếu niên trẻ tuổi cũng đang cưỡi ngựa mặc y phục đen, đứng sau Tử Hàm một chút. Vừa nghe tên mình liền thúc ngựa đến bên bờ sông, thân thủ nhanh như cắt phóng xuống dòng sông, chặn thanh gỗ cùng người đang trôi lại. Cô gái với gương mặt nhợt nhạt, không còn huyết sắc, nằm gục trên tay Mặc Kha. Cậu ta đưa tay đến gần mũi cô, chỉ cảm nhận được một hơi thở yếu ớt như có như không. "Đại nhân, người này vẫn còn sống nhưng… rất yếu."

Ngay sau đó, Mặc Kha chú ý ngay đến một miếng lệnh bài treo bên hông cô gái liền vội vàng nói tiếp.

"Đại nhân, hình như là Lý đại tiểu thư. Trên người cô ấy có lệnh bài của Lý gia."

Trong một khoảnh khắc, ánh mắt Nguỵ Tử Hàm thoáng dao động. Hắn nhảy xuống ngựa, tiến đến gần hơn, nhận lấy người từ trong tay Mặc Kha. Cả cơ thể cô gái đều ướt sũng nước, y phục bám sát vào người ẩn hiện lên đường nét cơ thể. Tử Hàm nhanh chóng kéo áo choàng của mình xuống rồi phủ lên người cô, che chắn khỏi ánh mắt của những người xung quanh.

Hắn khẽ nắm lấy cổ tay cô gái nghe mạch. Tiếng mạch đập quá yếu ớt, hơi thở như đứt đoạn. Nguỵ Tử Hàm không ngờ mình vẫn tới muộn một bước. Hoàng thượng đích thân ra lệnh cho hắn đi đón đại tiểu thư và nhị thiếu gia của Lý gia trở về kinh thành. Nhưng vừa ra khỏi cổng thành hắn đã nghe tin đoàn xe ngựa của Lý Tịnh Nghi bị tập kích bất ngờ.Lý Tư Duệ - đệ đệ của Lý Tịnh Nghi trong lúc mải mê đánh trả bọn sát thủ đã không để ý đến chiếc xe ngựa của cô bị mất cương, lao thẳng xuống dòng sông.

Tử Hàm vừa nhận được tin báo liền lập tức phái Từ Khâm dẫn theo một toán thuộc hạ đến yểm trợ cho Lý Tư Duệ.

Còn hắn men theo hạ nguồn tìm kiếm Lý Tịnh Nghi. Tử Hàm nhìn người đang nằm bất động rồi vỗ nhẹ vào lưng cô vài cái.

Tịnh Nghi bắt đầu ho sặc sụa, sau đó phun ra mấy ngụm nước. Khi cô mơ màng mở mắt ra lập tức bắt gặp ngay một đôi mắt màu hổ phách phản chiếu ánh nắng ấm áp lại có chút hoang dã, khó lường đang nhìn mình chăm chú.

"Đây là ... đây là đâu?" Giang Nghi như vừa trải qua một giấc mơ dài, tỉnh dậy lại thấy mình nằm trong vòng tay một kẻ xa lạ, ăn mặc kỳ quái nhưng ngũ quan của hắn lại quá hoàn hảo, từng đường nét trên gương mặt đẹp như tạc.

Ngay lúc hỏi xong, Giang Nghi bất chợt nhìn lại quần áo trên người mình. Trừ chiếc áo choàng to lớn phủ bên ngoài thì bộ đồ bên trong giống hệt cô gái trong giấc mơ.

"Chẳng nhẽ ... mình đã đến thế giới kia thật sao?"

Vẻ nghi hoặc hiện rõ trên gương mặt thanh tú mà nhợt nhạt.

"Lý đại tiểu thư, đừng sợ, bọn ta đến cứu cô. Tình hình nguy cấp nên đành mạo phạm. Mong tiểu thư thứ lỗi." Nguỵ Tử Hàm cất lên chất giọng trầm trấn an, tay vẫn ôm lấy Tịnh Nghi trong lòng.

Tịnh Nghi tròn mắt ngây ngốc nhìn hắn. Được nằm trong vòng tay của mỹ nam như thế này, cái gì mà mạo phạm chứ ?!

Vậy là Giang Nghi đã xuyên đến một thế giới khác, vào chính trong thân thể "muội muội ruột" Tịnh Nghi của mình. Cô cố gắng tiếp nhận một loạt thông tin, nhớ lại những điều xảy ra trong mơ nhưng đầu óc vẫn còn choáng váng, mơ hồ.