Nàng nhớ đến một chuyện quan trọng nữa, hỏi ngay Tư Duệ.
"Đệ có từng nghe cha mẹ nhắc đến bản đồ gì không?"
Hắn ngẫm nghĩ một lát thì lắc đầu. Tịnh Nghi lại rơi vào trầm ngâm, ngay cả A Duệ cũng không biết gì thì manh mối chỉ có thể nằm trên người nàng. Chợt nàng ngước lên nhìn Tiểu Đào bất ngờ nhắc lại chuyện hôm gặp nạn.
"Ngày đó lúc ta bị thương bất tỉnh, chỉ có muội thay y phục cho ta hay còn ai khác nữa không?"
"Chỉ có một mình nô tỳ thay y phục cho tiểu thư. Mấy món trang sức nô tỳ đều cất cẩn thận vào hộp” Tiểu Đào không chần chừ mà trả lời ngay.
Tịnh Nghi uống xong chén thuốc thì đứng dậy muốn về phòng nghỉ ngơi. Trước khi đi nàng không quên dặn Tư Duệ đến thăm Vương Ngọc. Hôm nay nàng ấy bị hoảng sợ không ít vì thích khách. Hắn ngoan ngoãn gật đầu tuân lời.
Cánh cửa phòng của Tịnh Nghi khép kín lại, quanh viện rất yên tĩnh nhưng nàng biết luôn có người bảo vệ khắp nơi. Nàng không đi nghỉ ngay mà đến chỗ bàn trang điểm, bắt đầu mở các hộp trang sức kiểm tra một lượt. Hôm đó xảy ra quá nhiều chuyện, nàng chẳng thể nhớ rõ mình đã đeo những thứ gì nên đành xem xét từng món một.
Nàng vốn không phải kiểu nữ tử thích chưng diện nên trang sức chẳng mấy cầu kỳ, chỉ có vài đôi hoa tai, vài chiếc trâm cài đơn giản. Chợt ánh mắt Tịnh Nghi dừng lại trên một chiếc vòng đeo cổ bằng bạc khá tinh xảo, chính giữa vòng là một mặt ngọc hình giọt nước được bọc bạc. Đây chính là một kiểu vòng mà nữ nhân phương Bắc rất thích. Nàng nhớ lại chính tay mẫu thân đã đeo lên cho mình kèm theo lời dặn dò không được tháo ra vì nó xem như bùa hộ mệnh cho nàng.
Tịnh Nghi loay hoay quan sát mặt trước mặt sau một lúc mới phát hiện mặt sau miếng ngọc còn khảm một viên đá nhỏ nhiều màu sắc. Lúc nàng chạm vào viên đá miếng ngọc liền kêu "tách" lên một tiếng tạo ra khẽ hở nhỏ. Tim nàng đập liên hồi, càng lúc càng mạnh. Tịnh Nghi xoay miếng ngọc theo kẽ hở, lập tức thấy một mảnh giấy được giấu kỹ bên trong. Tay nàng thoáng run khi kéo mảnh giấy ra khỏi miếng ngọc. Quả thật đúng là bản đồ mà bọn thích khách tìm kiếm bấy lâu nay. Tịnh Nghi nhắm mắt hít một hơi thật sâu trước khi mở ra xem. Vì cái này mà nàng bị truy sát không ngừng, cha mẹ thì mất mạng.
Nhưng tại sao mẫu thân nàng lại giấu tất cả về bản đồ này? Thậm chí lúc đeo cho nàng cũng chẳng hề nhắc gì đến nó. Chứng tỏ bản đồ này mang một ý nghĩa đặc biệt quan trọng. Tịnh Nghi cẩn thận mở ra xem. Gương mặt nàng lộ ra vẻ hoang mang đầy nghi hoặc. Đây chính là bản đồ dẫn đường đến U Minh Lâm như lời tên thích khách kia nói. Nhưng U Minh Lâm là nơi nào? Tại sao bọn chúng lại muốn tìm đường đến đó? Nàng cũng chưa từng nghe ai nhắc đến nơi này. Dường như mỗi lần Tịnh Nghi lần ra một manh mối thì lại dẫn đến một bí mật khác lớn hơn.
Tịnh Nghi ngồi xem bản đồ không biết đã bao lâu, đến khi nàng chắc chắn nhớ hết từng chi tiết trong đó mới chậm rãi đến bàn trà, đưa tấm giấy lên ngọn nến đốt đi. Nếu mẫu thân nàng đã không muốn bí mật này bị phát hiện thì nàng sẽ chôn vùi nó trong âm thầm. Ánh mắt nàng nhìn tờ giấy cháy bùng lên rồi lụi tàn dần trong ngọn lửa mà không hề có chút dao động.