Chương 24: Mơ Hồ

Ngụy Tử Hàm lặng lẽ ngắm nhìn nữ tử ngồi đối diện đang say sưa bàn luận cùng Lục Dịch. Tuy bề ngoài yếu ớt nhưng trong ánh mắt nàng luôn có một sự tự tin, mạnh mẽ ẩn sâu.

"Ta thật sự không biết bản đồ mà tên kia nhắc đến là gì, cũng chưa từng nghe cha mẹ nói về nó." Tịnh Nghi khẽ nhíu mày, cố gắng nhớ lại xem mình có bỏ sót chi tiết nào không.

"Lý tiểu thư đã vất vả rồi. Tuần Bộ Ty sẽ tiếp tục điều tra. Tiểu thư không cần phải lao tâm lao lực nữa." Lục Dịch an ủi nàng.

Tiểu sai lúc nãy bưng trà cho Tịnh Nghi đang quay lại với một khay đồ ăn lớn.

"Ta đã sai người mua ít đồ ăn ở Thịnh Hoa Lâu, hy vọng vừa miệng Lý tiểu thư. Hôm nay nhờ có nàng mà chúng ta có thêm một bước tiến mới trong vụ án nhưng lại sơ suất khiến tiểu thư mệt mỏi." Hắn đặt một bát cháo còn nóng hổi trước mặt nàng.

Từ sáng đến giờ Tịnh Nghi ngoại trừ dùng một ít điểm tâm sáng thì vẫn chưa có gì vào bụng. Thấy bát cháo thơm ngon kia nàng không khỏi nuốt nhẹ nước bọt xuống nhưng động tác đón lấy rất từ tốn.

"Vậy... ta không khách sáo. Mời Nguỵ đại nhân và tiên sinh cùng dùng bữa."

Tịnh Nghi ăn mấy ngụm cháo, đôi mắt liền sáng lấp lánh, không kìm được mà phải thốt lên.

"Cháo ngon quá!"

"Vậy Lý tiểu thư cố gắng ăn nhiều một chút, đây là món cháo bát bửu trứ danh kinh thành của tiệm đó." Tử Hàm khẽ mỉm cười nhìn nàng ăn một cách ngon lành.

Chợt cánh tay đang múc cháo của Tịnh Nghi dừng lại. Nàng nhón lên lấy miếng bánh điểm tâm ở giữa bàn rồi quay lại đưa cho Tiểu Đào cười dịu dàng.

"Muội cũng ăn một chút đi."

Tiểu nha hoàn vội vàng xua tay từ chối.

"Tiểu thư như vậy không được. Tiểu thư cứ dùng bữa, lát nữa nô tỳ sẽ ăn sau."

"Từ sáng đến giờ muội cũng như ta, chưa có gì vào bụng. Cứ ăn tạm một miếng bánh này trước đi." Tịnh Nghi dúi miếng bánh vào tay Tiểu Đào nhưng nha hoàn này vẫn không dám ăn.

Tiểu Đào vốn là một cô nhi trong chiến tranh loạn lạc. May mắn được Lý phu nhân cứu về, cô đi theo hầu hạ Tịnh Nghi từ lúc còn nhỏ. Tuy là chủ tớ nhưng tình cảm không thua gì tỷ muội. Nhưng trước mặt người khác cô không thể thất thố khiến tiểu thư của mình bị mất thể diện được.

"Ngươi cứ lui qua bên kia chờ tiểu thư." Tử Hàm đành ra lệnh cho Tiểu Đào nếu không chủ tớ nhà này cứ giằng co mãi biết khi nào mới dùng xong bữa.

Tiểu Đào nghe lệnh, liền hành lễ rồi lùi ra sân trước, trên tay vẫn cầm theo miếng bánh mà Tịnh Nghi đưa.

"Để Nguỵ đại nhân chê cười rồi." Nàng mang ánh mắt đầy cảm kích dành cho Tử Hàm.

Vừa dứt lời, Tịnh Nghi ho một tràng không dứt. Nàng lại thở hổn hển mệt nhọc, biết cơ thể này cần phải được nghỉ ngơi nên đành đứng dậy xin phép ra về. Tiểu Đào nhanh chóng chạy vào dìu Tịnh Nghi ra xe ngựa. Ngụy Tử Hàm và Lục Dịch cùng tiễn nàng ra tận cửa.

"Vì sự an toàn , ta đã bố trí người bảo vệ quanh phủ. Lý tiểu thư cố gắng thêm một thời gian nữa nhé!" Hắn nhìn theo bóng lưng gầy yếu của Tịnh Nghi có chút xót xa.

"Ngụy đại nhân có lòng rồi. Đa tạ!" Nụ cười hiện lên trên gương mặt nhợt nhạt của nàng.

Chợt Lý Tư Duệ cưỡi ngựa hối hả xuất hiện. Hắn bị hoàng thượng giữ lại bàn bạc tình hình biên giới phía Bắc sau buổi triều nên về trễ. Vừa đến phủ liền nghe hạ nhân báo tin tiểu thư bị phục kích được Nguỵ đại nhân ứng cứu, Tư Duệ lập tức cưỡi ngựa chạy đến đây. Thấy Tịnh Nghi vẫn ổn Tư Duệ mới thở phào nhẹ nhõm. Hắn xuống ngựa cảm tạ Tử Hàm rồi hộ tống nàng về phủ.