Hôm nay Tịnh Nghi chọn một bộ y phục màu trắng tao nhã như một đóa hoa sen. Tuy thần sắc còn hơi nhợt nhạt nhưng cũng không làm mờ đi nét kiều diễm, mỏng manh của cô.
"Đa tạ Nguỵ đại nhân đã kịp thời cứu giúp." Tịnh Nghi cất lời cảm ơn mà vẫn không quên hành lễ.
Tiểu Đào dìu Vương Ngọc ở trong xe bước ra, nhìn thấy cảnh tượng khủng khϊếp bên ngoài cả hai chỉ biết há hốc miệng.
"Xin lỗi, là ta làm liên lụy muội." Tịnh Nghi nhìn Vương Ngọc đầy áy náy.
Đây không phải là lần đầu tiên cô bị sát thủ nhắm đến. Nếu Vương Ngọc vì thế mà có mệnh hệ gì, Tịnh Nghi thật sự không biết phải ăn nói thế nào với Vương thái phó.
"Làm phiền Nguỵ đại nhân cho người đưa muội ấy về phủ trước. Ta còn có việc cần thảo luận với ngài." Cô nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của Tử Hàm mà thỉnh cầu.
"Được." Hắn khẽ gật đầu.
Vừa lúc Từ Khâm dẫn người của Tuần Bộ Ty đến, liền được Tử Hàm ra lệnh hộ tống Vương tiểu thư hồi phủ.
"Vậy... muội về trước. Tỷ tỷ... nhớ bảo trọng." Nàng hơi chần chừ một lúc rồi mới chịu rời đi.
"Tiểu Đào xem Tiểu Bảo thương tích thế nào?" Tịnh Nghi nhắc nhở nha hoàn bên cạnh.
Tiểu Bảo bị thương không ít, may mà không có gì quá nghiêm trọng. Tịnh Nghi thở phào nhẹ nhõm. Từ đằng xa, Trương quản gia cùng hai gia đinh hối hả cưỡi ngựa chạy đến.
"Tiểu thư, người không sao chứ?" Ông nhảy xuống ngựa, quan sát cô nương trước mặt một lượt.
"Ta không sao, nhờ có Tiểu Bảo xả thân và Nguỵ đại nhân đến đúng lúc nên may mắn thoát được một kiếp nạn." Tịnh Nghi mỉm cười an ủi lão Trương.
Hàng ngày ở trong phủ tuy không có nhiều người nhưng ai cũng cảnh giác, canh phòng cẩn thận nên có lẽ thích khách không đột nhập được. Hôm nay thấy Tịnh Nghi đi ra ngoài nên bọn chúng liền chớp lấy cơ hội ám sát cô.
"Trương bá đưa Tiểu Bảo về xử lý thương tích trước đi. Ta đến chỗ Nguỵ đại nhân một lát sẽ về sau." Cô dặn dò lão quản gia.
"Vậy để lão nô sai người khác đánh xe ngựa cho tiểu thư."
"Không cần đâu, ta có thể đưa Lý tiểu thư đi cùng." Ngụy Tử Hàm bỗng nhiên ngắt lời Trương quản gia.
Ngay sau đó hắn nhẹ nhàng bế Tịnh Nghi đặt lên yên ngựa rồi nhảy lên ngồi phía sau, thúc ngựa chạy về hướng Tuần Bộ Ty trước sự ngơ ngác của bao nhiêu người. Trương quản gia đành sai một gia đinh khác đánh xe ngựa đưa Tiểu Đào đi theo chờ tiểu thư. Còn ông đưa Tiểu Bảo về trị thương.
Tịnh Nghi ngồi phía trước được bao bọc bởi l*иg ngực vững chãi của Tử Hàm. Vành tai cô thoáng ửng hồng lên. Người ở phía sau chỉ khẽ cong khóe môi, hai tay nắm lấy dây cương, im lặng suốt dọc đường. Hắc mã của Tử Hàm tung vó chạy thẳng một mạch như rất quen đường. Không lâu sau nó dừng lại ngay trước cửa Tuần Bộ Ty. Hắn nhảy xuống rồi đưa tay ra đỡ Tịnh Nghi, cử chỉ rất đúng mực.
Mấy tên lính gác đứng phía trước được thấy một cảnh tượng kỳ lạ nhất cuộc đời mình, trố mắt ngạc nhiên nhưng vẫn cố gắng giữ dáng vẻ nghiêm túc. Một tên liền bước lên dắt ngựa cho Nguỵ Tử Hàm.
"Mời Lý tiểu thư." Tử Hàm đưa tay ra hiệu cho Tịnh Nghi đi theo mình.
Nàng gật đầu rồi đi theo sau hắn. Bước chân của Tử Hàm rất dài khiến Tịnh Nghi khá chật vật để bắt kịp. Dường như nhận ra nàng đang thở dốc, Tử Hàm cố ý đi chậm lại một chút. Đây là lần đầu tiên nàng đến Tuần Bộ Ty. Tịnh Nghi vừa xách váy vừa quan sát xung quanh.
Cả hai băng qua chính đường, có một khoảng sân nhỏ trước khi đến phòng khách. Bên phải sân là thư phòng, bên trái lại có một cánh cửa đóng kín được lính canh gác cẩn mật.
"Phiền Lý tiểu thư ngồi ở đây chờ ta một lát." Tử Hàm vừa nói vừa chỉ vào bàn dành cho khách, sau đó hắn xoay người đi vào hậu viện.
Một tiểu sai nhanh chóng mang lên cho nàng một tách trà nóng trong lúc chờ đợi.