Sau khi kiểm tra hết các dấu vết ngoại thương, Tịnh Nghi lại tiến đến gần phần đầu của Lý tướng quân, quan sát một lúc rồi bóp miệng của ông ra, nhìn kỹ vào bên trong.
"Ông ấy vốn không phải bị chém chết mà là bị đầu độc trước." Tịnh Nghi vừa nói vừa lấy cây trâm bạc chạm vào lưỡi của Lý tướng quân, đầu cây trâm vừa được rút ra liền chuyển màu."Môi tím tái, đầu lưỡi ngả đen, có mùi tanh, móng tay có màu xám tro... đây là dấu hiệu của trúng độc thạch tín." Tịnh Nghi thoáng dừng lại. Lúc nhỏ, cái bánh cô ăn trúng cũng bị tẩm độc thạch tín.
"Có lẽ phụ thân đã bị đầu độc trong một thời gian dài. Hung thủ chọn cách mưa dầm thấm đất, đến khi độc ngấm sâu vào lục phủ ngũ tạng, lúc đánh nhau dùng nội lực sẽ thúc đẩy chất độc bộc phát mà chết." Nói đến đây Tịnh Nghi dường như đứng không vững nữa. Hung thủ quả thật muốn tận diệt Lý gia. Đầu tiên là ra tay với Tư Duệ, sau đó là phu phụ Lý tướng quân.
Sau khi hoàn thành khám nghiệm thi thể của Lý tướng quân, Tịnh Nghi vòng qua bên mẫu thân của mình. Cô khẽ đưa bàn tay chạm nhẹ sườn mặt của bà, cố nén đau lòng. Người mẹ mất tích mười mấy năm giờ đây chỉ còn là một cỗ thi thể lạnh lẽo. Gần khoé môi của Lý phu nhân có vết bầm tím cùng vết máu đã khô. Tịnh Nghi cũng bóp miệng bà, dùng một cây trâm bạc khác để kiểm tra. Dấu hiệu hoàn toàn giống với Lý tướng quân.
"Cả hai người đều bị đầu độc cùng một phương thức."
Cô lật người lại, sau lưng bà có rất nhiều vết chém lớn nhỏ. Có lẽ lúc Lý tướng quân gặp nguy cấp, bà đã dùng thân mình che chắn cho ông. Quả thật là tình thâm. Vậy còn tình cảm giữa mẹ cô và Hạ Đế thì như thế nào? Tại sao hai người không còn ở bên nhau ?
"Lý đại tiểu thư..." giọng của Nguỵ Tử Hàm vang lên bên tai khiến Tịnh Nghi đang thất thần bị giật mình.
"Xin lỗi... ta..." cô lúng túng muốn giải thích.
"Không phải lỗi của tiểu thư, chuyện này đúng là quá sức đối với một cô nương." Không ngờ hắn lại an ủi Tịnh Nghi.
"Sau lưng Lý phu nhân có mười hai vết chém... chủ yếu từ kiếm... vết thương trí mạng ngay bụng do đao đâm thẳng , sâu gần chín tấc, phá vỡ nội tạng..." Tịnh Nghi tiếp tục tập trung,cố gắng hoàn thành nốt việc khám nghiệm.
Lúc này, vạt áo chỗ bả vai bị thương của cô dần loang ra một vệt đỏ. Vì phải hoạt động liên tục trong một thời gian dài, vết thương đã bị toác ra lại, máu thấm qua phần vải băng bó, ướt cả vai áo. Tịnh Nghi không hề hay biết điều này. Sau khi làm xong, cô không dừng tay ngay mà lấy một miếng vải sạch thấm nước, cẩn thận lau đi các vết máu trên hai thi thể. Những giọt nước mắt kìm nén đã lâu giờ đây lại tuôn ra ướt đẫm trên gương mặt tái nhợt của Tịnh Nghi.
Cô loạng choạng bước đến chỗ chậu nước rửa tay nhưng cơ thể yếu ớt này không thể chống đỡ được nữa. Thân hình mỏng manh bất ngờ ngã xuống, người chưa kịp chạm đất đã có một cánh tay rắn chắc đỡ lấy. Tịnh Nghi mơ màng, cảm thấy cơ thể mình bồng bềnh trên không, lại như có một bức tường vững chãi kề bên. Mùi trầm hương quanh quẩn trên chóp mũi. Trong vô thức, cô khẽ cọ mặt vào l*иg ngực của Tử Hàm như đang tìm kiếm một nơi an toàn. Hắn thoáng sững sờ, tay vẫn ôm chặt người trong lòng, hắng giọng ra lệnh cho Từ Khâm đang đứng bên ngoài.
"Mau gọi Lục tiên sinh đến đây."