Chương 9

Thất Trung cũng được xem là một ngôi trường cấp ba trọng điểm, không khí học tập bên trong vô cùng nghiêm túc. Tuy nhiên, mỗi sáng học sinh đều phải chạy thể dục lúc bảy giờ. Mà Nhĩ Trì Lâm từ trước tới nay chưa từng tham gia lần nào. Hôm nay, cậu đến sớm, các bạn học trong lớp 11/5 đều nhìn với vẻ ngạc nhiên như thể mặt trời mọc đằng Tây.

Thầy Lý vừa thấy Nhĩ Trì Lâm thì vô cùng mừng rỡ, trong lòng nghĩ lời khuyên hôm qua của mình có vẻ phát huy tác dụng, liền nở nụ cười vui vẻ.

Đến khi thể dục buổi sáng bắt đầu, Nhĩ Trì Lâm mới thật sự thấy khó xử, cậu căn bản chẳng biết bài thể dục này trông ra sao. Đại Vĩ với Diệp Tử Huyền cũng chưa đến. Thế là cậu đứng giữa một đám học sinh đang hăng hái vung tay múa chân, cảm giác lạc lõng không tả nổi.

Ngẩng đầu nhìn về phía trước, ai nấy đều tập trung và nghiêm túc, đặc biệt là cô bạn đứng ngay phía trước cậu có mái tóc buộc đuôi ngựa cao, theo từng động tác mà vung vẩy, trông vừa gọn gàng vừa đáng yêu.

Nhĩ Trì Lâm chợt nhớ ra, cô gái đó là Mạnh Tinh, ủy viên học tập của lớp. Một học sinh như cậu tất nhiên chẳng thể nào có cơ hội thân quen với kiểu học bá này. Hai người, tổng cộng cũng chỉ nói với nhau chưa đến mười câu.

Nhĩ Trì Lâm đang chán nên bắt đầu tìm thú vui, cậu không nhịn được trêu cô bạn phía trước:

“Này, Ủy viên học tập, có thể nhảy chậm lại một chút không? Tớ còn phải nhảy theo nữa đấy!”

Mạnh Tinh quay đầu nhìn cậu một cái, không đáp, trong mắt có chút e ngại. Nhưng rồi, động tác của cô thật sự chậm lại nhiều.

Nhĩ Trì Lâm nhận ra cô Ủy viên học tập này hình như rất sợ mình. Cảm giác đó, thú vị một cách khó tả. Rõ ràng là không muốn, nhưng vẫn không dám từ chối.

Cậu lại cố tình trêu chọc thêm: “Hay là tớ đứng sát lại nhảy cùng cậu nhé, nhìn cho rõ động tác?”

Mạnh Tinh chỉ hơi khựng lại một chút, không quay đầu, tiếp tục tập trung vào bài thể dục. Nhĩ Trì Lâm bật cười, rồi chậm rãi dịch sang đứng bên cạnh cô bạn.

Cậu vừa làm theo động tác của Mạnh tinh, vừa quay đầu nói chuyện: “Này, Ủy viên học tập, sao cậu im re vậy? Tập thể dục một mình chán lắm, nói chuyện chút đi chứ!”

Cuối cùng, cô học sinh ngoan kia cũng chịu mở miệng. Cô khẽ lắc đầu, giọng nhỏ nhẹ: “Không được, thể dục buổi sáng không được nói chuyện.”

Nhĩ Trì Lâm nghe xong liền bật cười, nhìn cô mà buông một câu đùa khẽ:

“Ha ha, cậu cũng dễ thương đấy chứ.”

Không ngờ Mạnh Tinh lại dễ đỏ mặt như thế, cô lập tức quay đi, đôi tai đã nhuộm màu hồng. Nhĩ Trì Lâm thấy vậy thì thôi không nói thêm, cũng im lặng tập theo.

Sau buổi thể dục là tiết tự học sáng nhưng vì mấy đứa bạn thân chưa đến, nên Nhĩ Trì Lâm quay về lớp ngủ bù. Trước khi gục xuống bàn, cậu còn nhắn tin cho Đại Vĩ, dặn hắn nhớ mang bữa sáng đến.

Đến khi Nhĩ Trì Lâm tỉnh giấc, Đại Vĩ vẫn chưa đến. Cậu nằm bò ra bàn, ngáp dài, lười biếng liếc quanh lớp.

Tiết tự học sớm vừa kết thúc, phần lớn học sinh đều ra căn tin ăn sáng. Một vài người đã ăn xong, quay lại lớp ngồi học tiếp tất nhiên, đều là học sinh có thành tích tốt.

Trong đó có cả Mạnh Tinh. Các học bá ăn sáng xong, chẳng buồn la cà, mà lập tức mở sách, cắm cúi làm bài.