Chương 5

Sau khi tan học, thầy Lý vừa về đến văn phòng thì đã gặp ngay giáo viên chủ nhiệm lớp 10/3, thầy Ngô Hiểu. Thầy Ngô Hiểu còn chưa ngồi vào chỗ đã cất giọng lạnh nhạt: “Thầy Lý, nghe nói mấy học sinh lớp thầy chạy sang lớp tôi gây rối?”

Thầy Lý gượng cười, xua tay: “Thầy Ngô, chuyện đó… đúng là có, nhưng cũng không hẳn gọi là gây rối. Nhưng bọn nhỏ chỉ sang đó… học hỏi nhau thôi.”

“Học hỏi?” Thầy Ngô Hiểu bật cười lạnh, giọng đầy mỉa mai. “Trong lòng thầy rõ ràng nhất chuyện này là thế nào. Huống hồ bọn nó còn đi gây sự với Dư Hoài, học sinh lớp tôi. Hiệu trưởng đã nhắc đi nhắc lại rồi, Dư Hoài là đối tượng trọng điểm bồi dưỡng của khối 10. Thầy Lý, thầy phải giáo dục học sinh lớp mình đấy.”

Tính tình thầy Lý vốn hiền, vẫn cười hì hì đáp: “Nhất định rồi, lát nữa tôi sẽ nói chuyện tử tế với bọn nhỏ.”

Quả nhiên, không bao lâu sau khi trở lại lớp, thầy Lý đến lớp tuần tra. Tiết học còn chưa bắt đầu, nhưng phần lớn học sinh đã ngồi ngay ngắn.

Thầy ho nhẹ một tiếng, cầm viên phấn gõ “cạch cạch” lên bảng đen, rồi nghiêm mặt:

“Các em lên lớp 11 rồi, phải tập trung tâm trí vào học hành.”

Ánh mắt ông đột nhiên quét đến dãy cuối, đúng chỗ Nhĩ Trì Lâm và đám bạn.

“Một số bạn học, không có việc gì thì đừng có mà chạy sang khối 10. Phải chăm chỉ học tập, nếu còn tái phạm, thầy sẽ mời phụ huynh đến trường để nói chuyện.”

Diệp Tử Huyền khẽ cười bên tai Nhĩ Trì Lâm, có chút khó tin: “Hôm nay may thật, thầy Lý không làm căng.”

Nhĩ Trì Lâm đang cắm mặt vào điện thoại, lơ đãng đáp:

“Mới đầu năm học, thầy ấy bận lắm.”

Đại Vĩ thò đầu qua tò mò:

“Lâm ca, anh nhắn cho ai thế?”

Nhĩ Trì Lâm chẳng buồn ngẩng lên, vẫn tiếp tục điện thoại, chỉ đáp một câu:

“Liên quan gì mày, đi chỗ khác chơi đi.”

Diệp Tử Huyền nhích lại gần, cười gian:

“Lại tán em gái nào à?”

Trên màn hình hiện rõ ảnh đại diện – một cô bé buộc tóc hai bên, gương mặt đáng yêu. Tên tài khoản là ‘Tiểu tiên nữ vị chanh xanh’. Rõ ràng là một cô gái.

Nhĩ Trì Lâm thoáng siết chặt điện thoại, đầy khó chịu, giọng cảnh cáo: “Mày có muốn tao tâm sự trực tiếp với mày không?”

Diệp Tử Huyền lập tức giơ tay đầu hàng: “Thôi thôi, anh cứ thong thả mà tâm sự.”

Đại Vĩ cũng phá lên cười: “Ha ha, Lâm ca lại tính phá đời con gái nhà người ta nữa rồi!”

Trường phổ thông Thất Trung vốn là một ngôi trường tốt, bầu không khí học tập nhìn chung khá nghiêm túc. Các giáo viên thường phát đề thi cho học sinh làm trong tiết tự học tối.

Thành tích của Nhĩ Trì Lâm thì thuộc hàng “đội sổ”. Diệp Tử Huyền học ổn, còn Đại Vĩ thì cũng lẹt đẹt, nhưng may mắn là nhà có tiền nên chẳng ai lo.

Lớp học về cơ bản rất yên tĩnh, học sinh cúi đầu làm bài. Một vài nữ sinh mê làm đẹp thì đặt gương lên bàn, người thì chỉnh tóc mái, người thì lén tô son.

Hôm nay Diệp Tử Huyền hiếm hoi cũng đang chăm chỉ làm bài thi. Đại Vĩ đã gục xuống bàn ngủ khò từ lâu. Nhĩ Trì Lâm thì chán chường lấy bộ Lego ra chơi. Chẳng mấy chốc, một con robot đã gần hoàn thiện.

Bất ngờ, điện thoại rung lên. Tin nhắn từ Ngô Ngạn hiện ra:

Ngô Ngạn: [Lâm ca, đang ở đâu thế?]

Nhĩ Trì Lâm đặt Lego xuống, trả lời: [Ở lớp, sao vậy?]

Ngô Ngạn: [Còn nhớ cái thằng côn đồ lần trước cãi nhau với tao không? Hôm nay nó gọi người đến đánh bọn mình. Tao với mấy anh em đang ở khu phố ăn vặt, đến không?]

Nhĩ Trì Lâm ngẩng lên nhìn giáo viên tiếng Anh. Cả lớp hiếm khi im lặng nên giáo viên cũng không thèm quản, tự mình viết đáp án lên bảng.

Cậu cởϊ áσ khoác đồng phục cất vào ngăn bàn, để lộ áo phông trắng bên trong. Ngón tay lướt nhanh, nhanh chóng nhắn tin lại cho Ngô Ngạn: [Được, tao đến hóng chuyện!]

Ngô Ngạn nhanh chóng nhắn lại: [Ở quảng trường Thời Đại, khu phố ăn vặt.]

Ngẩng đầu nhìn giáo viên vẫn đang tập trung viết đáp án, chẳng để ý xung quanh. Nhĩ Trì Lâm nhân lúc đó lặng lẽ đứng lên, mở cửa sau lớp, chuồn ra ngoài.

Giờ mà đi bằng cổng trường chắc chắn sẽ bị bảo vệ chặn lại – gương mặt Nhĩ Trì Lâm, cả trường ai mà chẳng quen. Thế là cậu vòng ra phía sau dãy nhà học, chọn cách quen thuộc nhất là trèo tường.