Chương 4

Cậu ta ngẩng đầu liếc nhanh Diệp Tử Huyền và Đại Vĩ, ngầm ra hiệu. Ba người ngay lập tức xoay người, phóng ra cửa sổ bên trái. Trong nháy mắt, cả nhóm nhảy xuống, chạy nhanh như gió.

Phía sau, tiếng thầy Lý gào to:

“Nhĩ Trì Lâm! Quay lại ngay cho thầy!”

Vừa chạy, Nhĩ Trì Lâm vừa cười gằn:

“Quay lại cái rắm! Có mà thằng ngu mới quay lại.”

Chỉ chốc lát, bóng dáng bọn họ đã biến mất khỏi khu dạy học của khối 10. Dư Hoài cúi mắt nhìn điếu thuốc vứt ngay dưới chân, khẽ nhíu mày, như đang suy nghĩ điều gì.

Thầy Lý thấy bọn học trò này chạy nhanh quá, không đuổi kịp, đành ngán ngẩm quay lại lớp, quyết định lát nữa sẽ xử lý sau.

Cả bọn chạy ra khỏi khu nhà, ngồi phịch xuống bậc thềm sân thể dục, thở hồng hộc. Nhĩ Trì Lâm kéo cổ áo, mới chạy một đoạn mà nóng rực cả người.

Đại Vĩ , tên béo mập khát khô cổ, liền chạy đi mua nước.

Diệp Tử Huyền cũng thả người ngồi xuống, thở dài:

“Lần này thì gay go rồi, chắc chắn thầy Lý lại mời chúng ta đi ‘uống trà’.”

Nhĩ Trì Lâm cười khinh khỉnh:

“Sợ cái gì!”

Diệp Tử Huyền hỏi tiếp:

“Thế còn thằng nhóc kia, có tìm nữa không?”

Nhĩ Trì Lâm hừ lạnh:

“Tan học thì có hơi ít thời gian. Để hết tiết, chúng ta đi tóm hắn sau.”

Đúng lúc đó, Đại Vĩ ôm theo mấy chai nước quay lại, ném cho mỗi người một chai. Ngoài ra, hắn còn hí hửng mua thêm một bộ bài:

“Ngồi không cũng chán, chơi đi!”

Thế là ba đứa bày bài ra đánh ngay cạnh sân.

Chơi chán chê, đến tận khi không còn hứng thú nữa, trời chập choạng tối, bọn họ mới uể oải quay lại lớp.

Ai ngờ, vừa về đến nơi đã thấy Lâm Dĩnh đứng ở hành lang lớp 11/5, sắc mặt khó coi, rõ ràng cố ý chờ họ.

Nhĩ Trì Lâm nheo mắt, gương mặt chẳng có chút biểu cảm nào. Khi đến gần, cậu lại nở nụ cười ranh mãnh, còn vẫy tay chào:

“Bạn gái, buổi tối vui vẻ nhé.”

Nhưng lần này, Lâm Dĩnh không còn dịu dàng như trước. Cô bước nhanh đến chặn trước mặt Nhĩ Trì Lâm, giọng lạc đi vì tủi thân:

“Lâm ca… có phải anh đã đi tìm Dư Hoài?”

Nhĩ Trì Lâm khoác tay lên vai Diệp Tử Huyền, cười nửa miệng, ánh mắt đầy trêu chọc:

“Sao nào, xót à?”

Lâm Dĩnh vội giải thích:

“Em đã nói rồi, giữa em và anh ấy chẳng có gì cả. Em chỉ muốn làm bạn thôi. Sao anh không chịu tin em?”

Giọng Nhĩ Trì Lâm bỗng trở nên lạnh lùng:

“Tao không thèm chấp với con gái. Lâm Dĩnh, tốt nhất đừng vờn vờ trước mặt tao nữa.”

Nói rồi, cậu vỗ vai Diệp Tử Huyền, ra hiệu đi tiếp. Cả bọn ngang nhiên đi vòng qua, bỏ mặc Lâm Dĩnh đứng đó.

Phía sau vang lên tiếng cô hét với theo, giọng run rẩy:

“Nhĩ Trì Lâm! Chúng ta… xong rồi, phải không?”

Nhĩ Trì Lâm khựng lại nửa giây, ngoảnh đầu, cười nhạt:

“Thì sao?”

Dứt lời mặc kệ phản ứng của Lâm Dĩnh, cậu quay lưng đi thẳng, không hề ngoái lại.

Đại Vĩ cười khùng khục, không quên châm chọc:

“Ha ha! Con nhỏ này đúng hài. Tự mình ‘nɠɵạı ŧìиɧ’ trước, vậy mà còn bày đặt hỏi Lâm ca về mối quan hệ, còn muốn cấm Lâm ca tìm tình địch gây sự. Không biết xấu hổ thật.”