Diệp Tử Huyền đứng dậy, tiến lại gần, vẻ mặt hờ hững:
“Cho tôi tính một phần.”
Khối 10 và khối 11 không chung một khu, giữa hai dãy nhà còn ngăn cách bởi cả một sân thể dục rộng. Nhĩ Trì Lâm cùng đám bạn hiên ngang đi thẳng về phía đó. Thấy vẻ mặt bừng bừng của cả nhóm, các học sinh xung quanh đều nghĩ thầm không biết là ai xui xẻo chọc giận đại ca rồi.
Cuối cùng, bọn họ dừng trước cửa lớp 10/3. Phía sau, vài bạn học lén nép sát tường, hóng kịch.
Đi ngang qua cửa sổ, Đại Vĩ chỉ tay vào trong, hạ giọng:
“Lâm ca, thấy không? Người ngồi giữa lớp đó chính là Dư Hoài.”
Nhĩ Trì Lâm nhìn theo hướng chỉ, chỉ thấy nửa khuôn mặt thanh tú. Một nam sinh đang im lặng đọc sách, tấm lưng mảnh khảnh thẳng tắp. Ngón tay thon dài khẽ lật từng trang sách, đôi hàng mi dài rũ xuống tạo nên một đường nét vô cùng rõ ràng.
Nhĩ Trì Lâm móc điếu thuốc từ túi ra, châm lửa, rít một hơi rồi nhả khói, giọng nhàn nhạt:
“Mẹ nó, đúng kiểu ra vẻ.”
Diệp Tử Huyền đứng cạnh cười:
“Học bá mà, ai chẳng thế.”
Không do dự, cả bọn xông thẳng vào lớp 10/3. Trong nháy mắt, cả lớp náo động, tiếng xì xào dồn dập:
“Người đó là ai vậy? Sao lại xông vào lớp mình?”
“Cậu không biết à? Anh ta là học sinh khối 11, nghe nói là dân anh chị.”
“Vậy anh ta đến lớp mình làm gì?”
“Nhìn kìa, anh ta đi về phía học bá rồi!”
Nhưng nam sinh ở góc lớp kia dường như chẳng nghe thấy, cũng chẳng buồn ngẩng lên. Tách biệt hoàn toàn với sự ồn ào chung quanh.
Nhĩ Trì Lâm không thèm để tâm đến mấy lời bàn tán, đi thẳng tới trước mặt Dư Hoài. Cùng lúc đó, Đại Vĩ thân hình to lớn đã thô bạo kéo bạn học ngồi bàn trước ra chỗ khác. Cậu bạn bên cạnh Dư Hoài sợ đến run lẩy bẩy, chỉ mong không bị vạ lây.
Nhĩ Trì Lâm gác một chân lên ghế phía trước, ngón tay kẹp điếu thuốc còn cháy dở chĩa thẳng vào mặt Dư Hoài. Khói thuốc lượn vòng, giọng điệu trịch thượng:
“Mày là Dư Hoài?”
Dư Hoài vẫn chẳng có phản ứng. Ở góc độ này, Nhĩ Trì Lâm chỉ thấy được hàng mi rũ xuống và nốt ruồi nhạt bên khóe mắt đối phương.
Nhĩ Trì Lâm nhíu mày, giọng đanh lại có chút hung hăn:
“Có ý gì đây? Giả vờ không nghe thấy à?”
Nhưng đối phương vẫn không thèm liếc cậu lấy một cái. Dư Hoài nhẹ nhàng khép sách lại, giơ tay lên.
Trong đầu Nhĩ Trì Lâm thoáng lóe một suy nghĩ: Hả, còn muốn động thủ với tao?
Ai ngờ cậu ta chỉ nhàn nhạt mở miệng:
“Thưa thầy, bạn ấy hút thuốc.”
Nhĩ Trì Lâm sững lại, vội quay đầu. Đập ngay vào mắt cậu ta là hình ảnh thầy Lý – giáo viên chủ nhiệm lớp này – đang cầm sách Ngữ văn đứng trên bục. Đúng kiểu thầy luôn tới sớm hai phút. Đôi mắt sắc lạnh của thầy lúc này dán chặt vào nhóm học sinh gây rối.
Trong lòng Nhĩ Trì Lâm chửi thầm: Xui xẻo thật, cũng gặp đúng thầy Lý này.
Ngay sau đó, giọng nghiêm nghị của thầy vang lên:
“Nhĩ Trì Lâm, Trương Đại Vĩ, mấy đứa đang làm gì thế?”
Nhĩ Trì Lâm bật ra một tiếng cười khẩy, cảm thấy hôm nay quả là vận đen chồng chất.
Giọng thầy Lý vẫn tiếp tục:
“Mấy đứa không lo học, chạy sang khối 10 quậy phá, còn hút thuốc trong lớp. Nhĩ Trì Lâm, lại là em cầm đầu phải không?”
Nhĩ Trì Lâm dập điếu thuốc, ném sang một bên, trong miệng chửi thầm: “Chết tiệt.”
Ngoài mặt, cậu nói lấp liếʍ:
“Thầy Lý, thầy hiểu nhầm rồi. Bọn em chỉ sang tìm học bá để… học tập thôi ạ.”
Vừa nói xong, ánh mắt lại liếc xéo về phía nam sinh vẫn bình thản ngồi đó.
“Bạn học bá, lần sau nhớ cho chúng tôi ‘chỉ giáo’ thêm nhé.”