Chương 2

Nhĩ Trì Lâm gọi điện theo số đó. Một là cậu vẫn còn thích Lâm Dĩnh, chuyện này cũng chưa tính là nɠɵạı ŧìиɧ đúng nghĩa, hai người vẫn còn đường quay lại. Hai là Nhĩ Trì Lâm đã lăn lộn ở thất trung lâu như vậy, tên nhóc dám đào tường cậu ta, thằng này là người đầu tiên.

Khi đối phương nghe máy, Nhĩ Trì Lâm mở lời ngay: “Alo, mày là Dư Hoài phải không! Gan không nhỏ nhỉ, mày có biết Lâm Dĩnh là ai không? Cũng dám trêu chọc.”

Sau đó là hồi “cảnh cáo” của đại ca: “Tránh xa Lâm Dĩnh ra! Nếu không hậu quả tự biết.”

Đối phương không trả lời, chắc sợ rồi, Nhĩ Trì Lâm hạ giọng: “Sau này liệu hồn mà nhìn kỹ, không phải ai cũng đυ.ng vào được.”

Vừa dứt lời, từ đầu dây bên kia truyền tiếng cười lạnh khinh thường, rồi giọng nói lạnh lùng: “Ha ha! Tại tôi đẹp trai quá nên mới thế à!”

Câu này là tự tin về ngoại hình của mình lắm đây! Tiếp theo là tiếng "tút, tút, tút" báo hiệu cuộc gọi đã kết thúc.

Nhĩ Trì Lâm cảm thấy đau thấu tâm can, câu nói này, thật sự khiến người ta tức điên.

Hoàn hồn, cậu hỏi Đại Vĩ: “Thằng nhóc đó trông thế nào!” Quả nhiên câu nói “đẹp trai quá” đã làm tổn thương sâu sắc lòng tự trọng của đại ca.

Đại Vĩ hồi tưởng lại một chút, như đang cố nhớ lại bộ dạng của người kia: “Anh đừng nói, anh Lâm. Tên này cũng đep trai lắm. Hồi đó con gái trường em hay đi rình rập hắn, quy mô hoành tráng chẳng khác gì đu idol đâu!”

Ngô Ngạn trêu: “Xem ra, Lâm Dĩnh cũng có thể tha thứ được mà!”

Vừa nói xong, cậu ta đã bị Nhĩ Trì Lâm liếc xéo một cái "long trời lở đất".

Diệp Tử Huyền thấy vẻ mặt Nhĩ Trì Lâm, nửa nghiêm túc nhìn cậu nói: “Lâm này, chúng ta tìm thời gian nói chuyện với học bá đó một chút.”

Đại Vĩ phụ họa: “Được đấy, hồi cấp hai không tiếp xúc nhiều, dù sao cũng là học bá mà. Được giáo viên bảo vệ. giờ tên đó đến thất trung, chúng ta gặp được rồi.”

Nhĩ Trì Lâm cười khẩy: “Mày nghĩ tao sợ giáo viên?”

Ngô Ngạn đặt bài xuống, khó chịu: “Mấy đứa đi đi! Tao về ngủ bù đây!”

Đại Vĩ bất mãn ồn ào: “Ê, tao nói Ngô Ngạn, có phải anh em không đấy?”

Ngô Ngạn lạnh lùng: “Không!” rồi rời đi.

Đại Vĩ lẩm bẩm: “Cái thằng này!”

Diệp Tử Huyền ở bên cạnh giải thích: “Hắn không muốn đi thì thôi, chúng ta đi là được rồi.”

Nhĩ Trì Lâm vứt bài: “Nghĩ đến cái thằng Dư Hoài là tao mất hứng. Phá hỏng tâm trạng của tao. Không chơi nữa!”

Đại Vĩ dọn bài trên đất, nhét vào túi quần: “Về lớp thôi!”

Nhĩ Trì Lâm dập tắt tàn thuốc, gật đầu. Diệp Tử Huyền bổ sung: “Thầy Lý đi coi khối 10 rồi, các giáo viên khác cũng không nói gì đâu.”

Thầy Lý là giáo viên chủ nhiệm lớp của bọn Nhĩ Trì Lâm, vì ngày thường hay giáo huấn, giảng đạo lý, cho nên Nhĩ Trì Lâm vẫn rất sợ bị thầy bắt vào phòng làm việc để "giáo dục tư tưởng".

Ba người lững thững về lớp. Học sinh e dè, không dám lại gần “đại ca” Nhĩ Trì Lâm.

Vừa tan họp, học sinh còn chưa nhận xong sách giáo khoa. Khi Nhĩ Trì Lâm đến lớp, phòng học vẫn lộn xộn.

Mấy bạn cán sự đang dọn sách vào lớp. Các bạn học đều ngoan ngoãn ngồi trong lớp. Đương nhiên, vừa mới kết thúc kỳ nghỉ hè, mọi người đều nhiệt tình bàn tán về những chuyện thú vị đã xảy ra.

Giáo viên thay thế không quản kỷ luật, khi Nhĩ Trì Lâm và các bạn vào chỉ nhắc “Lần sau chú ý” rồi thôi

Tiết này coi như là tiết tự học, mọi người sau khi nhận sách xong đều vội vàng viết tên. Nhĩ Trì Lâm uể oải nằm trên bàn, cậu ta không có thói quen viết tên sách, dù sao cũng không ai dám lấy sách của cậu. Những cuốn sách này cứ để ở đây bám bụi thôi.

Diệp Tử Huyền được xem là người có thành tích tốt nhất trong nhóm, cầm sách lên xem rất nghiêm túc. Còn Đại Vĩ, ngày thường hay cười đùa, liền lẻn đến bàn khác để tán gẫu.

Điện thoại vang hai tiếng, toàn tin nhắn dài từ Lâm Dĩnh giải thích toàn là những lời giải thích dài dòng. Đại ý là, đây chỉ là tình cờ cùng bạn thân phát hiện một học bá, trông rất đẹp trai, con gái liền giống như đu idol vậy thôi, không phải thích theo kiểu yêu đương, chỉ là ngưỡng mộ.

Nhĩ Trì Lâm ném điện thoại lên bàn, không thèm để ý đến chiếc điện thoại vẫn đang rung, tự mình vùi đầu chợp mắt một lúc.

Tin tức của Đại Vĩ đến rất nhanh, vừa tan học, hắn đã xáp lại gần, kể lại những gì vừa thu thập được cho Nhĩ Trì Lâm: "Anh Lâm, nghe ngóng được rồi, Dư Hoài kia ở lớp 10/3."

Nhĩ Trì Lâm liếc xéo hắn một cái: “Nhóc con, tin tức nhanh thật đấy!”

Đại Vĩ gãi đầu, ngượng ngùng nói: "Anh không biết đám con gái lớp mình đâu, như sói đói ấy, tin tức của Dư Hoài dễ như trở bàn tay."

Đại Vĩ nói tiếp: "Chậc! Em thấy không lâu nữa, tên họ Dư kia mặc qυầи ɭóŧ màu gì cũng sẽ bị đám con gái lớp mình bóc ra thôi!"

Nhĩ Trì Lâm xoay cuốn sách một vòng trên tay, sau đó ném lên bàn học. Cậu đứng dậy, hai tay đút vào túi quần.

“Đi thôi, đi gặp học bá mới đến của chúng ta!”