Nhĩ Trì Lâm cúi đầu nhìn chiếc áo đồng phục dính đầy vết bẩn. Nhĩ Trì Lâm suy tư một lát lấy chiếc áo đồng phục, rõ ràng không phải của mình ra khỏi ngăn bàn, lắc lư hai cái.
“Lát nữa chúng ta tiện thể đi giặt luôn chiếc áo này!” Cậu thầm nói thêm trong lòng: “Tiện thể vá lại cái quần.”
Diệp Tử Huyền cười: “Lâm này, đây không phải đồng phục của mày đúng không? Sạch sẽ thế!”
Đại Vĩ đỡ Diệp Tử Huyền, nói: “Sao có thể là của Lâm ca. Đồng phục của anh ấy một tuần không giặt, chỉ khi nào cần mới mặc. Cái này rõ ràng là của học bá rồi!”
Nhĩ Trì Lâm nhàn nhạt liếc nhìn hai người, không nói gì thêm.
Vì đêm qua không ngủ ngon, cậu cũng chẳng muốn ồn ào với họ nữa, chỉ gục xuống bàn ngủ bù. Diệp Tử Huyền là kiểu người không chịu ngồi yên, cùng Đại Vĩ chạy đến hai bàn phía trước nói chuyện với các bạn nữ.
Cứ thế, thời gian nhàn nhã trôi đến buổi chiều. Nhĩ Trì Lâm ngủ rất ngon. Tỉnh dậy, cậu thảnh thơi xin một cái túi từ bạn nữ trong lớp, cái túi rất dễ thương, có hình heo Peppa màu hồng in trên đó. Ừm, đó là sở thích nhỏ của các bạn nữ trong lớp.
Nhĩ Trì Lâm bỏ áo đồng phục và quần vào trong túi. Nhân lúc tan học, cả bọn trèo tường ra ngoài. Trên đường cái, Nhĩ Trì Lâm xách cái túi màu hồng nhạt, trông vô cùng lạc lõng.
Mấy anh em đi đến gần tiệm giặt quần áo, Nhĩ Trì Lâm quay lại nói với họ: “Mấy đứa đợi tao ở đây, tao đi một lát rồi quay lại ngay.”
Đại Vĩ đồng ý: “Được rồi! Nhanh lên nhé Lâm ca!”
Nhĩ Trì Lâm ra dấu OK, rồi đi nhanh về phía tiệm giặt quần áo.
Dì chủ tiệm giặt rất nhiệt tình, cười chào cậu: “Ôi chao! Trai đẹp, đến giặt quần áo à?”
Nhĩ Trì Lâm gật đầu, đáp: “Vâng! Giặt cái áo đồng phục.”Nói rồi, cậu lấy chiếc áo ra khỏi túi. Nhĩ Trì Lâm quay đầu nhìn Diệp Tử Huyền và Đại Vĩ. Lúc này, họ đang quay lưng lại, nói chuyện gì đó.
Cậu nhanh chóng lấy quần đồng phục ra khỏi túi, nhỏ giọng hỏi: “Dì ơi, ở đây có vá quần không ạ?”
Dì cười nhận lấy cái quần, hì hì nói: “Đương nhiên là có rồi! Thấy cháu đẹp trai thế này, dì giảm giá 20% cho cháu nhé.”
Vừa dứt lời, dì cúi xuống nhìn rồi kinh ngạc kêu lên: “Ôi trời ơi! Trai đẹp, cháu vận động mạnh quá đấy! Rách to thế này cơ à.”
Nhĩ Trì Lâm bị sự thẳng thắn của dì làm cho đỏ mặt. Cậu gãi đầu, ngượng ngùng nói: “Cái đó... dì ơi, vá lại được không ạ?”
Dì vội vàng gật đầu: “Vá được, vá được, ngày mai cháu đến lấy nhé!”
Nhĩ Trì Lâm vội vàng cảm ơn: “Vâng, cháu cảm ơn dì!”
Khi Nhĩ Trì Lâm rời khỏi tiệm giặt, cậu vẫn chưa kịp thích nghi với sự nhiệt tình của dì chủ tiệm. Diệp Tử Huyền và Đại Vĩ thấy Nhĩ Trì Lâm quay lại, liền chủ động nói: “Lâm, bây giờ còn sớm, tìm chỗ ăn cơm đi!”
Đại Vĩ cũng thò đầu vào nói: “Mấy hôm trước không phải mới mở một tiệm lẩu sao? Đi, hôm nay đi thử đi.”
Nhĩ Trì Lâm đáp: “Được, vậy đi thôi.”
Ba người ăn rất nhanh, cơ bản chỉ nửa tiếng đã xong. Khi đi ra, trời mới vừa tối. Cả bọn lại rẽ sang tiệm điện tử đánh một lát rồi mới kéo nhau đến quán bar.
Diệp Tử Huyền hỏi Đại Vĩ: “Đại Vĩ, đi quán bar nào?”
Đại Vĩ khoác vai Nhĩ Trì Lâm, vừa đi vừa nói: “Còn quán nào nữa! Đi Ngoại Đàm chứ còn gì!”
Quán bar Ngoại Đàm một quán bar lớn nằm ở trung tâm thành phố, bên trong rất hỗn loạn, thường xuyên xảy ra đánh nhau, gây thương tích. Nhưng may mắn, ông chủ đứng sau rất lợi hại, lần nào cũng dẹp yên được.
Nhĩ Trì Lâm và đám bạn vốn là khách quen, thường xuyên đến đó chơi. Vì quán nằm ở trung tâm, nên họ bắt taxi đi thẳng.
Bên ngoài quán bar Ngoại Đàm, mấy bảo vệ cầm gậy đứng canh, kiểm tra từng người xem có mang dao kéo hay vật cấm không. Thấy Nhĩ Trì Lâm và đám bạn, họ lập tức gật đầu ra hiệu cho vào.
Vừa bước vào, họ gặp ngay Hải ca, ông chủ đứng sau quán bar. Hai người đấm tay chào nhau, Hải ca hào sảng nói: “Đến rồi à, Lâm!”
Nhĩ Trì Lâm cười đáp: “Vâng!”
Hải ca quay sang nói với người tùy tùng: “Vào kho riêng lấy một chai rượu ngon cho Lâm.”
Rồi vỗ vai cậu: “Chơi vui vẻ nhé, Lâm!”
Nhĩ Trì Lâm cũng cười đáp lại: “Cảm ơn, Hải ca.”
Thực ra trong đám bọn họ, chỉ có Nhĩ Trì Lâm và Hải ca là có quan hệ tốt hơn một chút.
Họ tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống. Quả nhiên, không lâu sau, người của Hải ca mang đến một chai Brandy hảo hạng. Đại Vĩ nhân cơ hội gọi thêm hai chai Jack Daniel’s.
Thực ra, quán bar cũng chỉ là chỗ để gϊếŧ thời gian, chẳng có gì thú vị. Nhĩ Trì Lâm ngồi trên ghế, châm một điếu thuốc, khẽ nhả khói. Diệp Tử Huyền và Đại Vĩ thì chạy ra sàn nhảy.
Không lâu sau, Diệp Tử Huyền dắt theo một cô gái trẻ trở lại. Đại Vĩ vẫn còn đang vui vẻ giữa sàn nhảy.
Diệp Tử Huyền dẫn cô gái ngồi xuống cạnh Nhĩ Trì Lâm. Cô gái có lẽ chỉ khoảng mười lăm, mười sáu tuổi, nhưng cách ăn mặc thì chững chạc hơn nhiều.
Diệp Tử Huyền giới thiệu một chút: “Mỹ nữ mới quen, tên là Huyên Tử. Đây là anh em của anh, gọi là Lâm ca là được!”
Nhĩ Trì Lâm gật đầu, cầm ly rượu chạm nhẹ với cô gái, lạnh nhạt đáp: “Chào em.”
Cô gái trẻ khẽ nhấp một ngụm rượu, hào phóng nói: “Chào Lâm ca!”
Cô khá dạn dĩ, liền chủ động nói tiếp: “Lâm ca, cho em một điếu!” Cô chỉ vào điếu thuốc trên tay Nhĩ Trì Lâm.
Nhĩ Trì Lâm đưa cả thuốc lẫn bật lửa cho cô.