Trong những hàng cây trên sân thể dục, vẫn còn sót lại vài ba chú ve sầu cất tiếng kêu, nhưng giọng đã không còn trong trẻo như trước. Cuối hè, đầu tháng chín, ánh nắng dịu dàng, không còn gay gắt như những ngày giữa mùa hè.
Dưới ánh mặt trời, dòng chữ lớn “Thất Trung” lấp loá đến mức khiến người ta khó mở mắt. Học sinh mới kéo vali, chen chúc qua lại, trong khi một vài phụ huynh trung niên dắt con mình tiến vào trường. Dòng người ra vào nhộn nhịp, từng bước chân rộn ràng. Sau khi xếp hành lý xong, tất cả đều nhất trí tiến về phía sân thể dục.
Sân vận động tràn ngập những chiếc áo đồng phục trắng xanh, từng mảng từng mảng tụ lại với nhau. Gương mặt ai nấy rạng rỡ, tràn đầy sức sống tuổi trẻ.
Mở đầu buổi lễ là những bài phát biểu dài dòng của ban giám hiệu, khiến người nghe lơ mơ, ngơ ngẩn. Tiếp theo là bài phát biểu của chị đại diện khối 12. Nội dung đơn giản chỉ là chào mừng mọi người gia nhập đại gia đình Thất Trung. Vẻ đẹp nổi bật cùng thần thái rạng rỡ của chị khiến các bạn nam bên dưới như được tiếp thêm động lực.
Sau đó là bài phát biểu của đại diện tân sinh viên. Phía dưới khán đài bắt đầu có tiếng bàn tán xôn xao, chủ yếu từ các bạn nữ: “Đỗ thủ khoa tỉnh đấy!”, “Học bá đẹp trai nhất!”, “Gia thế khủng!”… Khi đại diện học sinh mới lên sân khấu, toàn trường vỗ tay rầm rộ, thậm chí còn kèm theo tiếng la hét và hú hét của một vài bạn nữ.
Lúc đó, Nhĩ Trì Lâm, học sinh năm hai, đang ngậm điếu thuốc, cùng mấy anh em ngồi đánh bài trên ban công. Thỉnh thoảng cậu liếc xuống sân, vừa phả khói vừa chửi vài câu.
Thấy phía dưới phản ứng lớn như vậy, Nhĩ Trì Lâm dập tắt điếu thuốc, nhìn xuống. Chỉ thấy một bóng lưng màu xanh trên sân khấu, không rõ dáng người, càng đừng nói đến khuôn mặt. Nhĩ Trì Lâm nhíu mày, thốt: “Chà! Thằng này được chào đón thật đấy!”
Đại Vĩ đánh đôi hai, đập bài xuống, suy tư: “Dư Hoài đấy! Tên này đúng là rất được con gái thích.”
Nhĩ Trì Lâm nheo mắt, vuốt cằm, thốt ra hai chữ: “Dư Hoài!”
Vừa dứt lời, tiếng micro từ sân thể du͙© vọиɠ lên: “Ba năm tới, mong mọi người chỉ giáo. Xin cảm ơn!”
Cái giọng điệu lạnh nhạt, lời lẽ thẳng thừng này quả thực giống hệt giọng nói trong điện thoại hôm đó. Nghe thật khó chịu.
Thấy Nhĩ Trì Lâm có vẻ hứng thú, Đại Vĩ tiếp lời: “Thành tích của tên này không phải giỏi bình thường đâu, ngoại hình cũng không có gì để chê. Trước kia em học cấp hai cùng trường với hắn, một nửa con gái trong trường đều thích hắn. Tuy nhiên, người này lạnh lùng lắm, nói chuyện ba câu là hết.”
Nhìn vẻ khó chịu của Nhĩ Trì Lâm, Đại Vĩ hỏi: “Sao vậy, Lâm ca, hắn trêu chọc gì anh à?”
Khóe miệng Nhĩ Trì Lâm khẽ nhếch, ánh mắt dán chặt vào bóng người kia, từ từ nói: “Hừ! Hắn không trêu tao, mà là trêu chị dâu mày đấy!”
Diệp Tử Huyền vứt bài trong tay, trêu chọc: “Ha ha ha! Lâm à, có vẻ bức tường không che kín rồi!”
Ngô Ngạn bĩu môi, khó tin: “Không thể nào, Lâm Dĩnh trước kia rõ ràng thích anh như điên mà? Đi đâu cũng đi theo anh.”
Lâm Dĩnh chính là bạn gái hiện tại của Nhĩ Trì Lâm, một mỹ nữ nổi tiếng ở trường. Trước đây, hai người “tiếng sét ái tình” tại thư viện, rồi nhanh chóng quen nhau.
Nói về Nhĩ Trì Lâm, cậu là kẻ côn đồ, đặc biệt khi đánh nhau: liều mạng, không sợ phạm pháp. Cậu cho dù bị đâm một nhát cũng chịu đau để đâm trả lại hai nhát. Vì thế, ai cũng sợ cậu ba phần, cả trong trường lẫn ngoài xã hội.
Nhưng cậu cũng rất trọng nghĩa, chuyện của bạn bè tuyệt đối không chối từ, vì vậy luôn có một đám anh em cùng nhau làm càn.
Đến Thất Trung lâu như vậy, Nhĩ Trì Lâm chỉ đi qua thư viện vài lần. Lần gặp Lâm Dĩnh là khi cậu đến thư viện tìm Ngô Ngạn, vừa hay thấy cô mượn sách.
Có lẽ vì ánh nắng xiên trên người cô, Lâm Dĩnh cứ thế bước tới, mang vẻ trầm mặc đầy tri thức. Chiếc váy hoa trắng kem bay bổng theo từng bước. Trong hai giây ngắn ngủi, Nhĩ Trì Lâm đã quyết định tiến tới, đυ.ng ngã xấp sách cô đang ôm – một sự cố sáo rỗng, cũ mòn.
Nhưng ngoại hình Nhĩ Trì Lâm đúng là không tệ. Gương mặt lưu manh, đôi mắt đào hoa long lanh, khóe môi nhếch tự nhiên mang theo ba phần tình ý. Với cách tiếp cận có chủ ý như vậy, cuối cùng cậu vẫn theo đuổi được Lâm Dĩnh.
Sau khi quen nhau, hai người như hình với bóng, đi đâu cũng có nhau.
Mọi chuyện bắt đầu từ một tuần trước, Lâm Dĩnh có tin nhắn đặc biệt quan tâm trên điện thoại – không phải của Nhĩ Trì Lâm mà là của Dư Hoài.
Giờ giải lao buổi tối, Nhĩ Trì Lâm đi ngang phòng học Lâm Dĩnh, thấy cô cầm tờ giấy, một tay cầm điện thoại, vẻ mặt lo lắng, ánh mắt lộ rõ hoài xuân.
Đầu Nhĩ Trì Lâm có chút xanh. Cậu giật lấy tờ giấy, đúng là số điện thoại của tên Dư Hoài kia.
Vấn đề nghiêm trọng: tên nhóc gan lớn thật, anh Lâm đây không có mặt mũi sao? Dám “đào tường” đến tận đây.