Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nữ Giả Nam Trang: Vạn Nhân Mê Của Đám Đại Lão Bệnh Kiều

Chương 9

« Chương TrướcChương Tiếp »
Câu trả lời này khiến ba người trong phòng đều sững người, không ai ngờ tới.

Một lát sau, lại là Diêm Tiêu – người nói ít nhất – bật cười.

Anh đặt chiếc khăn lau đầu xuống, nheo mắt lại, đôi mắt đen sâu thẳm đầy nguy hiểm chăm chú nhìn Cố Lam, như muốn xuyên thấu vẻ ngoài của cô để nhìn rõ bên trong, hoặc cũng có thể… là đang dọa cô để khiến cô bỏ đi.

“Một loại người?”

“Cậu biết bọn tôi là người như thế nào sao?”

Vân Triết ngoan ngoãn đáp: “Bọn tôi đều là biếи ŧɦái.”

Diêm Tiêu: …

Từ Hoán Văn: …

Cố Lam không nhịn được, lại đưa tay nắn lấy gò má mềm mại của Vân Triết, bật cười: “Ha ha ha, sao cậu lại đáng yêu thế chứ.”

Giữa một đám đàn ông kỳ dị, kiểu đáng yêu vô hại như thế này lại càng thêm nổi bật.

Vân Triết nghiêng đầu khó hiểu, tai vẫn đeo tai nghe, nhìn trông kỳ kỳ: “Chúng tôi đúng là biếи ŧɦái mà. Từ Hoán Văn cũng thường nói vậy.”

Từ Hoán Văn xua tay, anh dựa vào mép giường đơn trong ký túc xá, chân dài bắt chéo: “Bọn tôi tự gọi mình là biếи ŧɦái thì còn đỡ, chứ nếu người ngoài cũng nói thế về bọn tôi… thì đó là… ừm…”

Cố Lam tiếp lời: “Thì để lúc gặp người ngoài hẵng nói nhé.”

Cô cong môi, nụ cười có chút cà lơ phất phơ, kiểu nụ cười lười biếng nhưng rực rỡ, khiến một “thiếu niên trung tính” như cô lúc cười như tỏa sáng cả người.

Cô nói tiếp: “Giờ chúng ta sắp trở thành người chung một ký túc xá rồi.”

“Có biếи ŧɦái hay không, tôi không quan tâm. Tôi chỉ biết là, chúng ta đều không hợp với cái thế giới kỳ quặc này.”

Thế giới của cuốn tiểu thuyết này vốn là một câu chuyện tình yêu não tàn, thế giới quan cũng đã méo mó.

Chỉ có đám người này – những kẻ không cùng luồng với cái thế giới đó – mới khiến Cố Lam có chút cảm giác “cùng loài”.

Dù rằng những lời cô vừa nói có vẻ ngẫu hứng, nhưng những người còn lại… hình như lại tin rồi.

Từ khi mới bước chân vào ngôi trường quý tộc này, họ đã bị coi là những kẻ quái dị. Vì những trải nghiệm khác nhau, cùng với tính cách đều “có vấn đề”, họ tụ lại với nhau – và cũng đã lâu rồi, không còn ai nói với họ những lời như vậy.

Từ Hoán Văn không kìm được, khẽ nhếch môi cười.

Mãnh thú thì chẳng cần ai hiểu, cũng không cần phải đi tìm đồng loại.

Nhưng… thỉnh thoảng, nếu có một con cừu nhỏ muốn khoác da sói mà bước vào ổ sói, cũng không phải không thể.

Từ Hoán Văn thay đổi suy nghĩ, mở miệng: “Tôi nghĩ, nếu có cậu ở đây, chắc chắn sẽ rất thú vị đấy.”

“Vân Triết, Diêm Tiêu, hai người thấy sao? Ba phiếu của bọn mình mà đồng lòng thì giữ cậu ấy lại luôn đi.”

Từ Hoán Văn hiếm khi tỏ ra hứng thú như vậy. Nói xong còn quay sang nhìn Cố Lam, nhưng vừa nhìn thì thấy cậu ta đang hăng say nắn mặt Vân Triết, như đang trêu đùa một đứa trẻ con.

“Cậu sinh tháng mấy vậy? Tôi cảm giác cậu nhỏ hơn tôi đó, phải gọi tôi là anh nhé~”

“Cậu có muốn tôi ở lại không? Nếu cậu muốn, thì tôi sẽ tìm mọi cách để ở lại đây.”

Từ Hoán Văn: …

Anh ta im lặng vài giây, rồi lại lần nữa thể hiện tính khí thất thường đặc trưng của đàn ông: “Tôi đổi ý rồi, tôi bỏ phiếu phản đối.”
« Chương TrướcChương Tiếp »