- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Nữ Phụ
- Nữ Giả Nam Trang: Vạn Nhân Mê Của Đám Đại Lão Bệnh Kiều
- Chương 8
Nữ Giả Nam Trang: Vạn Nhân Mê Của Đám Đại Lão Bệnh Kiều
Chương 8
Vì anh ta biết rõ, Cố Lam không phải bị người ta ném đến đây để tìm đường chết, mà là tự mình chạy đến tìm đường chết.
Tại sao?
Tiếc là, trên mặt Cố Lam chỉ có sự mê đắm với lớp thịt mềm mềm trên mặt Vân Triết, và niềm vui sướиɠ khi được nắn má.
Từ Hoán Văn không nhìn ra được gì cả.
Anh cong môi, khách sáo với Cố Lam: “Cậu để tâm đến ký túc xá của bọn tôi ghê.”
Cố Lam cũng đáp lại theo kiểu khách sáo đúng chuẩn “doanh nghiệp”: “Không dám đâu, chỉ là mọi người đều rất cá tính, khiến người khác ấn tượng sâu sắc.”
Thực tế là mấy chuyện này đều viết hết trong tiểu thuyết rồi.
Từ Hoán Văn không nói gì thêm, cúi đầu xem điện thoại, hai tên kia sắp về rồi.
Anh ta cũng chẳng phiền nếu có thêm người thú vị để giải trí.
Thật ra anh ta còn khá mong chờ ký túc xá đông người thêm một chút, dù sao ngày nào cũng đối mặt với một đám biếи ŧɦái, anh ta cũng thấy mệt óc lắm chứ.
Chỉ là, mỗi lần đều chẳng như mong muốn.
Từ Hoán Văn khẽ nhếch môi, nở nụ cười có chút tà khí với Cố Lam: “Tôi khá kỳ vọng ở cậu đấy, cố lên nhé. Tôi chờ cậu trở thành bạn cùng phòng của tôi.”
Nghe câu này, Cố Lam sững người.
“Chỗ các cậu còn có cả cơ chế tuyển chọn à? Phải đạt yêu cầu mới được làm bạn cùng phòng hả?”
Vân Triết, người vừa bị Cố Lam nắn đến đỏ hết cả mặt, lên tiếng. Giọng cậu vẫn đều đều như AI, nhưng dường như có thể nghe ra một chút xíu ngượng ngùng vì bị nắn lâu quá.
“Ừm… cần Cảnh Vân Khuê và Hoa Dận đồng ý.”
“Cảnh Vân Khuê…”
Nói đến đây, Vân Triết ngập ngừng, như muốn nói gì đó nhưng lại nuốt vào.
Cố Lam thì không để ý lắm, vì cô biết bí mật của Cảnh Vân Khuê.
Cảnh Vân Khuê có hai nhân cách.
Nhân cách thứ nhất thì dịu dàng, còn nhân cách thứ hai thì cực kỳ bệnh hoạn.
Dù trong nguyên tác chỉ viết đến thế, cụ thể thế nào cũng không miêu tả rõ.
Thấy Cố Lam buông tay khỏi má mình, Vân Triết vô thức thở phào nhẹ nhõm.
Người này… không sợ cậu sao?
Cậu kỳ quái như vậy, mà… còn…
Những người biết bí mật đó, trừ mấy người bạn cùng phòng, đều sẽ tránh xa cậu cả.
Khả năng Cố Lam biết bí mật của cậu là… 0,7%.
Không phải là 0.
Vân Triết nghĩ xong, lại tiếp tục nói: “Cảnh Vân Khuê rất ghét mấy thứ bẩn thỉu, tôi khuyên cậu nên dọn dẹp chăn đệm trong phòng cho gọn gàng.”
“Hoa Dận…”
Nói đến đây, cậu nhóc AI đáng yêu lại ngưng lại.
Từ Hoán Văn bật cười xen vào: “Tên đó thì quá biếи ŧɦái rồi, nhóc con cứ tránh xa hắn là được. Đừng động vào mấy ‘mẫu vật’ của hắn, thì hắn cũng chẳng thèm để ý đâu.”
Hoa Dận trong nguyên tác không được miêu tả nhiều, chỉ nói rằng vẻ ngoài đẹp đến mức khiến người ta thở không nổi, nhưng tính cách thì quái dị đến mức không ai dám lại gần.
Cố Lam lại càng tò mò, như một đứa bé hiếu kỳ mà nhìn Từ Hoán Văn: “Mẫu vật? Là cái gì vậy?”
Từ Hoán Văn còn chưa kịp trả lời thì Diêm Tiêu, đang lau đầu, lên tiếng. Giọng trầm thấp dễ nhận ra: “Cậu đến ký túc xá của bọn tôi làm gì?”
Cố Lam chớp mắt, nghiêm túc suy nghĩ, rồi nghiêm túc đáp: “Tôi cảm thấy… có thể tôi là cùng một loại người với các cậu.”
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Nữ Phụ
- Nữ Giả Nam Trang: Vạn Nhân Mê Của Đám Đại Lão Bệnh Kiều
- Chương 8