“Đi thôi.”
Vân Triết có thể lớn tuổi hơn cô, nhưng dù sao Cố Lam cũng là con gái, nhìn từ góc độ nữ giới thì Vân Triết đúng chuẩn em trai đáng yêu.
Vân Triết chớp chớp mắt, hàng mi dài như chiếc quạt nhỏ phẩy qua phẩy lại, phẩy cho lòng người cũng ngứa theo.
Đôi mắt của Vân Triết quá trong sáng, trong đến mức như tờ giấy trắng chưa từng bị vấy bẩn, lại còn đen trắng phân minh, sáng long lanh — kiểu mắt mà người hiện đại rất hiếm có.
Cố Lam không nhịn được hỏi: “Vân Triết, giấc mơ của cậu trông như thế nào?”
Vân Triết mím môi, một lúc sau mới nhẹ giọng nói:“Tôi… tôi đã hứa với Tư Hoán Văn là không được nói cho người khác.”
Cố Lam càng tò mò hơn.
“Cậu thắng được Tư Hoán Văn à? Gã đó không phải là…”
Cố Lam nhớ đến mấy câu ám muội đêm qua của Tư Hoán Văn, và cả cái tay chọc lét cô, sắc mặt không khỏi trở nên nghiêm túc.
“Tư Hoán Văn… không phải là muốn làm gì kỳ lạ với cậu đấy chứ?”
Vân Triết lại lắc đầu: “Anh ấy muốn giải phóng tôi. Nhưng tôi vẫn chưa tìm được chủ nhân…”
“Khoan đã!”
Dòng suy nghĩ của Cố Lam lại bị đánh gãy.
Chưa tìm được chủ nhân…
Là có ý gì vậy??
Trong đầu cô hiện lên một vài cảnh không tiện nói thành lời, tay đang nắm tay Vân Triết vô thức thả lỏng, giọng cũng run nhẹ.
“Cậu… thế giới đó… có phải hơi kỳ quái không?”
Vân Triết chớp đôi mắt đen trắng rõ ràng đầy thuần khiết.
“Phải. Nhưng, xác suất cậu nghĩ lệch hoàn toàn là một trăm phần trăm.”
Cố Lam cảm giác trong mắt Vân Triết như có một biểu đồ hình quạt, cô nhẹ ho một tiếng, cố giấu đi cái tính hám sắc kiểu chú dượng, mở miệng nói.
“Tôi không nghĩ gì cả. Nhưng sao cậu lại phải tìm chủ nhân?”
Người sao lại cần tìm chủ nhân?
Chỉ có hai khả năng: một là Vân Triết không phải người.
Hai là kẻ dạy cậu ta mấy điều đó không phải người.
Cố Lam thấy khả năng thứ hai là cao hơn.
Trong đầu cô chợt nghĩ đến mấy cảnh giam cầm trong tiểu thuyết đam mỹ, vừa nghĩ vừa nhìn Vân Triết với vẻ mặt thuần khiết, Cố Lam không nhịn được mà đập đầu mình một cái.
Trước một người thuần khiết thế này, sao cô có thể nghĩ mấy chuyện đó được chứ?
Nhưng càng thuần khiết lại càng có cảm giác…
Phì! Cảm giác cái quỷ gì!
Hành động tự đập đầu của Cố Lam khiến Vân Triết khó hiểu, cậu hơi nghiêng đầu, hỏi.
“Tại sao phải tìm chủ nhân à? Vì nếu không có chủ nhân, tôi sẽ không thể sống nổi.”
Cố Lam lập tức ngừng đập đầu.
Cô thật sự muốn khóc luôn!
Là ai mà lại nhẫn tâm dạy Vân Triết thành ra thế này chứ!
Cô có một loại bản năng muốn bảo vệ Vân Triết, dù trong thế giới kỳ lạ này, Vân Triết lại quá đỗi trong sáng.
Nhìn thì có vẻ Vân Triết là người kỳ lạ nhất trong phòng 444, kiểu nói chuyện còn kèm cả biểu đồ thống kê.
Nhưng thật ra Vân Triết mới là người thuần khiết và đơn giản nhất.
Tư Hoán Văn, cái người thích lo chuyện bao đồng kia, cũng đang vô ý bảo vệ Vân Triết.
Cố Lam đặt tay lên vai Vân Triết, nhìn thẳng vào mắt cậu ấy, nghiêm túc nói.
“Đây là PUA đấy. Cậu đã là người trưởng thành rồi, phải tự làm chủ bản thân mình.”
Con ngươi của Vân Triết dường như co rút lại.
“Tự làm chủ…?”
Chưa từng có ai nói với cậu như thế.
Bởi vì những người có thể giao tiếp bình thường với cậu đều hiểu thế giới của cậu, mà ở thế giới đó, “chủ nhân” không giống như Cố Lam nghĩ.
Vân Triết cảm thấy tư tưởng của mình bị chấn động. Cậu nhìn vào ánh mắt đầy quan tâm và khích lệ của Cố Lam, không nói gì thêm.
Cậu biết Cố Lam hiểu lầm rồi.
Nhưng mà…
Sự quan tâm này là thật.
Vân Triết mỉm cười, đôi mắt cong cong: “Cảm ơn.”
Cố Lam vừa nhìn là biết Vân Triết không để trong lòng.
Nhưng không sao cả, cần phải từ từ. Cô nhất định sẽ giúp em trai đáng yêu này xây dựng được một nhân cách độc lập.