Chương 48

Cảnh Vân Khuê đứng trong phòng tắm, không tiếp lời Tư Hoán Văn nữa, mở vòi sen, ngẩng đầu.

Nước lạnh trút xuống người anh ta.

Tóc đen bị nước làm ướt dính lên mặt, nét dịu dàng trên mặt anh ta dần biến mất.

Dòng nước lướt qua cơ bụng hiện rõ của anh ta, gương mặt anh ta dần hiện lên vẻ điên cuồng, như đang cười lớn, đồng thời tự lẩm bẩm: “Đồ chơi thú vị như thế này, nhất định phải trải nghiệm nhiều lần.”

“Muốn thấy nụ cười của loại người như Cố Lam bị phá hủy, để cậu ta không bao giờ cười được nữa, cùng nhau rơi vào cơn ác mộng tối tăm nhất…”

Ngoài phòng tắm.

Tư Hoán Văn nhìn cánh cửa một lúc rồi quay đầu cười nói: “Vậy thì sắp xếp thế này đi.”

“Thứ hai Hoa Dận, thứ ba Cảnh Vân Khuê, thứ tư tôi, thứ năm Diêm Tiêu, thứ sáu Vân Triết. Thứ bảy và Chủ nhật để cô ấy tự chọn, thế nào?”

Diêm Tiêu cứ thấy câu này có gì đó sai sai.

Hoa Dận chống tay ngồi dậy, gương mặt bệnh nhược hiện lên một nụ cười.

“Anh đang sắp xếp người thị tẩm à? Tôi thì không phản đối. Nhưng mà, cậu ta mới đến hôm thứ ba…”

Nói đến đây, Hoa Dận khẽ vuốt tay mình, như còn cảm nhận được cảm giác móc tay với Cố Lam, rồi nói tiếp: “Tôi muốn thứ bảy.”

Cố Lam vẫn còn đang ngủ ngon lành, hoàn toàn không biết, cô đã bị mấy người bạn cùng phòng sắp xếp đâu ra đấy rồi.

Sau khi thức dậy, Cố Lam thần thanh khí sảng, còn các bạn cùng phòng đều đã ra ngoài, chỉ còn lại Vân Triết đang đứng trước cửa nhìn cô.

Vân Triết đeo một chiếc balo đen, thấy Cố Lam tỉnh lại thì vô thức nghiêng đầu.

Cậu ấy lên tiếng, giọng nói mềm mại ngây thơ nhưng không có chút biểu cảm nào.

“Buổi sáng rồi. Bọn họ đều đi hết rồi, để tôi ở lại dẫn cậu đến lớp.”

Cố Lam dụi mắt: “Hả? Dẫn tôi đến trường? Trường có chuyện gì à?”

Giờ thì dù trường đột nhiên xuất hiện quái vật, Ultraman, Godzilla hay cả hành tinh nổ tung, Cố Lam cũng chẳng lấy làm lạ nữa.

Vân Triết nghiêm túc suy nghĩ.

“Cậu bị nhắm tới rồi. Tiêu Huy và nhiều người đang chặn đường từ ký túc xá đến lớp, không cho cậu đi học.”

Cố Lam lại ngáp một cái, vươn vai.

“Vậy thôi à, tôi còn tưởng chuyện to tát gì cơ.”

Cô còn tưởng Diêm Tiêu diễn màn tự công tự thụ chứ.

Cô chào Vân Triết một tiếng rồi nói: “Tôi đi rửa mặt cái đã. Chờ một chút nha, nhanh lắm!”

Là con gái nhưng tốc độ rửa mặt của cô cũng nhanh y như đàn ông.

Chỉ dùng sữa rửa mặt với một loại kem dưỡng trẻ em, không dùng đồ trang điểm, tính cách thì phóng khoáng. Lúc còn sống ở thế giới trước, đã có không ít người tưởng cô là tomboy rồi.

Rửa mặt xong, Cố Lam không nhịn được mà soi gương thêm một chút.

Hình như từ sau khi xuyên sách đến giờ, cô rất ít khi nghĩ về chuyện đã qua.

Cố Lam vốn đã khá xinh, có không ít người thích, nam nữ đều có người theo đuổi, nhưng cô quen sống độc lập, chẳng có mấy bạn bè.

Cô luôn cảm thấy “kết bạn” và “giao tiếp” đều rất phiền phức.

Trừ khi đối phương là cô gái dễ thương.

Nhưng hầu hết những cô gái thân với cô đều tỏ tình với cô, khiến Cố Lam về sau đến bạn gái dễ thương cũng không dám kết giao.

Cố Lam lại thở dài lần nữa.

“Chắc là tại tính cách này đấy. Giờ người ta chuộng kiểu con gái mềm mại đáng yêu, còn mình, xuyên thành con trai. Mới ra ngoài đã bị hai bạn cùng phòng phát hiện.”

Cô rửa mặt xong, lại ngáp một cái, vô thức hà hơi lên mu bàn tay rồi ngửi thử…

Ừm, hơi thở vẫn thơm tho.

Nhưng sau này chắc phải mua thêm nước súc miệng, hoặc ăn ít đồ nóng người đi.

Cố Lam ra khỏi nhà vệ sinh, Vân Triết vẫn đang đứng trước cửa chờ, tư thế y hệt như lúc đầu, cứ như người xa lạ không có cá tính và cuộc sống riêng.

Cố Lam đi đến trước mặt Vân Triết, không nhịn được mà véo má cậu ấy.