- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Nữ Phụ
- Nữ Giả Nam Trang: Vạn Nhân Mê Của Đám Đại Lão Bệnh Kiều
- Chương 47
Nữ Giả Nam Trang: Vạn Nhân Mê Của Đám Đại Lão Bệnh Kiều
Chương 47
Nghĩ đến đây, Diêm Tiêu nhíu mày, càng thêm chán ghét.
Lúc này, Tư Hoán Văn thấp giọng hỏi: “Diêm Tiêu, cậu có con chưa?”
Diêm Tiêu gần như gầm lên: “Câm miệng!”
Tư Hoán Văn dường như biết giấc mơ của tất cả mọi người, dù mấy người họ vốn mang theo giấc mơ riêng thì không thể xâm nhập vào nhau, cũng không rõ vì sao anh ta lại biết được.
Thực ra Cố Lam đang giả vờ ngủ, cô lén nghe trộm.
Tư Hoán Văn hoàn toàn không quan tâm đến cơn giận của Diêm Tiêu, ngáp một cái rồi trở về giường mình.
“Một vị thần không sinh con, chỉ ngày càng yếu đi thôi. Không thì tự công tự thụ đi, phân tách một đứa ra…”
Anh ta còn chưa nói xong, cái gối của Diêm Tiêu đã bay đến giường anh ta.
Tư Hoán Văn tạm thời im lặng.
Còn Cố Lam thì kinh ngạc tột độ.
(キ`゚Д゚´)!!!
Cô dường như phát hiện một chuyện kinh thiên động địa!
Diêm Tiêu là thần? Không sinh con sẽ yếu đi? Cái quái gì vậy?
Cố Lam chưa từng nghe đến.
Cô bỗng thấy rất tò mò.
Vì thế giới đó hình như thật sự có thể “tự công tự thụ”? Vậy là thế nào?
Cái kia dài thật à, rồi tự chọc mình?
Có lẽ ý nghĩ của Cố Lam quá ác liệt, ánh mắt lạnh lùng của Diêm Tiêu mơ hồ lướt tới, Cố Lam vội vàng phát ra tiếng thở nhẹ nhàng vui vẻ, tiếp tục giả ngủ.
Xuyên sách đến mức này, đúng là lần đầu cô thấy, chưa từng nghe qua.
Hơn nữa còn ở ký túc xá nam, mỗi ngày đều có thể hóng chuyện tám nhảm, sướиɠ muốn chết.
Nhưng mà vì sao đêm đầu tiên cô đến đây lại chưa vào giấc mơ nào hết?
Hình như phải được chủ nhân giấc mơ mời mới vào được.
Cảnh Vân Khuê đến trước, rồi Tư Hoán Văn, tiếp theo sẽ là ai?
Cố Lam cảm thấy mình giống như đang chơi game otome, giấu một ký túc xá toàn mỹ nam, rồi mỗi tối chọn người để “sủng hạnh”?
Cảm giác quen thuộc kỳ lạ này là sao đây.
Cố Lam nghĩ nghĩ, rồi ngủ thϊếp đi.
Lúc này, trong lòng cô vang lên một giọng nhỏ nhẹ của hệ thống: [Ký chủ… cô có chắc là cô mới là người quyết định ‘sủng hạnh’ ai không?]
Cố Lam đã ngủ say, không nghe thấy câu nói của hệ thống.
Còn Tư Hoán Văn thì đã sắp xếp cho Cố Lam rõ ràng đâu ra đấy.
Anh ta thấy Cố Lam thật sự ngủ rồi, bật đèn trong ký túc xá.
Năm người còn lại đang nằm trên giường, kể cả Cảnh Vân Khuê đang ở bệnh viện và mặc đồ bệnh nhân cũng mở mắt.
Cảnh Vân Khuê cũng đã trở về, nhưng có vẻ hơi mệt, ánh mắt dịu dàng chỉ lộ ra khi ánh đèn chiếu vào.
Tư Hoán Văn hạ thấp giọng nói: “Vân Triết, giúp Cố Lam đắp lại chăn đi. Cảnh Vân Khuê, đêm đầu tiên với Cố Lam thấy thế nào?”
Cảnh Vân Khuê nhớ đến cảnh Cố Lam xách một cái đầu đi loạn xạ, bệnh sạch sẽ lại phát tác, đứng dậy định vào phòng tắm tắm lần nữa.
Đồng thời mở miệng: “Không có gì đặc biệt.”
Tư Hoán Văn cho rằng anh ta miệng nói một đằng, lòng nghĩ một nẻo: “Cậu tuy nói vậy, nhưng vẫn để Cố Lam trở về bình an, khác hẳn với những người khác rồi đấy.”
Cảnh Vân Khuê biết, đúng là khác thật.
Người khác ít nhất cũng phải chịu một đêm tra tấn bởi ma quỷ trong bệnh viện ma ám.
Họ sẽ thấy y tá ma đẩy xe đi qua hành lang, trên xe phủ vải trắng, bên dưới là xác chết có thể bật dậy bất cứ lúc nào.
Họ sẽ chạy trốn điên cuồng, trốn vào các phòng bệnh mở cửa.
Sau đó sẽ bị ma gõ cửa dọa cho bất tỉnh, hoặc tiếp tục gào thét bỏ chạy, đến khi ngất xỉu…
Nhưng, Cố Lam thì khác.
Cô không sợ anh ta.
Điều này ngay cả Cảnh Vân Khuê cũng không ngờ đến. Trong môi trường như vậy, Cố Lam lại xem anh ta như đồng đội, đi theo bên cạnh anh ta.
Anh ta đoán Cố Lam định lấy anh ta làm bia đỡ đạn.
Trong trường học này, không ai không sợ anh ta cả.
Chỉ là Cố Lam đến cuối vẫn không nghĩ vậy, cô hình như chỉ tới chơi thôi…
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Nữ Phụ
- Nữ Giả Nam Trang: Vạn Nhân Mê Của Đám Đại Lão Bệnh Kiều
- Chương 47