Trong thùng rác đã có rất nhiều găng tay, có vài cái còn dính máu.
Anh ngồi trên giường nhìn Cố Lam đang đứng yên không nhúc nhích.
Phòng bệnh không có cửa sổ, không có ánh sáng mặt trời, chỉ có ánh đèn mờ nhạt, trong ánh đèn ấy, gương mặt tái nhợt vì lâu không gặp ánh sáng của Cảnh Vân Khuê lại có vẻ rất bình thường.
Anh nhìn Cố Lam, đôi mắt sâu thẳm như người lai chăm chú nhìn cô.
“Nó sắp vào được rồi.”
Cảnh Vân Khuê mở miệng: “Cậu có thể chọn đi khóa cửa lại. Khóa chốt.”
Cánh cửa vẫn đang rung lên.
Giọng nói của Cảnh Vân Khuê vẫn ôn hòa như trước, dường như sự ôn hòa này là bẩm sinh, không cần bất kỳ cảm xúc hay chuẩn bị nào, ngoài sự lãnh đạm, anh chỉ phát ra được loại giọng điệu ấy.
Cửa đã được khóa chốt rồi.
Nhưng Cố Lam cũng không dám chắc bên ngoài đứng là bác sĩ trực đêm có chìa khóa.
Chỉ cần cô đứng cạnh cửa, thứ bên ngoài có thể sẽ lập tức xông vào.
Rồi hai người mặt đối mặt, tiếp xúc ở cự ly gần —
Nghĩ vậy, Cố Lam bỗng lóe lên ý tưởng, cô gật đầu với Cảnh Vân Khuê.
“Vẫn là anh thông minh đấy.”
Cảnh Vân Khuê vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh.
Sau đó, Cố Lam bước tới cạnh cửa phòng bệnh, giơ tay, mở khóa chốt cửa.
Cô mở khóa chốt.
Cảnh Vân Khuê sững người.
Con ma bên ngoài đang lắc cửa cũng sững người.
Cố Lam mở cửa ra, cửa đẩy ra ngoài, con ma bên ngoài không kịp phản ứng liền bị đẩy lùi lại một bước.
Nó mặc áo blouse trắng, bàn tay rất trắng, còn có dấu tử thi trên tay.
Nó ngẩng đầu lên, ngũ quan trên mặt nó bị đảo ngược, miệng ở trên, mắt ở dưới, đôi mắt quái dị nhìn chằm chằm vào Cố Lam, miệng trên trán mở ra…
Cố Lam giơ tay, giữ lấy đầu vị bác sĩ ma này.
“Tôi cảm thấy đầu anh bị đảo ngược rồi đó.”
Dao phẫu thuật trong tay bác sĩ ma còn chưa đâm vào người Cố Lam, cô đã ra tay mạnh mẽ!
Trực tiếp rút luôn cái đầu bác sĩ ma xuống!
Điều kỳ dị là cổ nó không chảy máu.
Chỗ cổ bị đứt có những xúc tu đen sì vươn ra, định nối lại cái đầu, còn đầu thì cũng có xúc tu mọc ra…
Cố Lam không nói một lời, ôm lấy cái đầu lui vào phòng bệnh, nhanh tay khóa cửa lại, còn bật chốt an toàn.
Động tác của Cố Lam nhanh nhẹn đến mức không giống người bình thường, hơn nữa những việc này cô làm rất quen, cực kỳ thành thạo.
Một chuỗi hành động diễn ra liền mạch không hề vấp.
Ngoại trừ Cố Lam, hai người còn lại trong phòng đều chết lặng.
Cảnh Vân Khuê ngồi trên giường, nhìn cái đầu dính đầy chất nhầy trong tay Cố Lam vẫn không ngừng hét lên, lông mày anh nhíu chặt, như thể đang nhìn thấy thứ rác rưởi ghê tởm tột độ.
“Ném nó ra ngoài.”
Lúc này Cảnh Vân Khuê mới cảm thấy đưa Cố Lam đến đây là một sai lầm.
Cái người này luôn tạo ra những khoảnh khắc khiến anh muốn sụp đổ.
Đây là giấc mơ của anh, là thế giới anh sống, chỉ vào ban đêm anh mới có thể đến đây.
Nơi này đầy bệnh hoạn và điên loạn…
Cảnh Vân Khuê ngẩng đầu lên, thấy Cố Lam đang thử túm tóc cái đầu ma kia, còn đưa tay ra trêu chọc. Khi cái đầu há miệng ra, cô lại nhanh chóng rụt tay lại.
Động tác này, giống như đang… dắt chó đi dạo.
Người đàn ông này…
Cảnh Vân Khuê lại lần nữa đánh giá lại Cố Lam, anh không biết cô định làm gì.
“Cậu mang cái này vào để làm gì?”
Tiếng cào cửa của cái xác không đầu bên ngoài càng thêm kịch liệt.
Nó dường như đã thu hút thêm những thứ khác tới, tiếng động trong hành lang càng lúc càng nhiều.
Nhiệt độ trong phòng dường như cũng giảm xuống vài độ.
Cố Lam nghịch cái đầu bị đảo ngược kia, thản nhiên nói: “Từ khi bước vào đây đến giờ, tôi chưa gặp ai chịu nói chuyện tử tế. Tôi chẳng biết nơi này là cái gì, cũng phải bắt được một người mà hỏi chứ?”
“Không có người thì ma cũng được.”