Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nữ Giả Nam Trang: Vạn Nhân Mê Của Đám Đại Lão Bệnh Kiều

Chương 36

« Chương TrướcChương Tiếp »
Cố Lam đi theo vài bước, đột nhiên cảm thấy phía sau có tiếng động lạ.

Như thể có ai đó đang đứng ngay sau lưng cô, bước theo từng nhịp chân của cô.

Đồng thời, cô cảm nhận được có thứ gì đó dán sát lưng mình.

Mẹ ơi!

Đừng bảo là có ma bám theo sau lưng đấy nhé!!!

Cố Lam theo phản xạ siết chặt nắm tay, quay ngoắt đầu lại, miệng hét lên —

“Cố Lam vừa quay đầu, làm chết đứng con trâu bên vệ đường!”

Cô vừa niệm vừa quay đầu, nhưng phía sau không có gì cả!

Chỉ là trên mặt đất xuất hiện một đôi dấu chân nhỏ hơn chân cô rất nhiều.

Cảnh Vân Khuê đang đợi xem phản ứng của Cố Lam, kết quả lại nghe cô nói “làm chết đứng con trâu”, nụ cười dịu dàng trên gương mặt tái nhợt của anh ta cứng đờ trong chớp mắt.

Cái quái gì thế này.

Thôi kệ, đầu óc có vấn đề, bệnh viện này đúng là nơi trị cho cậu ta.

Nghĩ vậy, Cảnh Vân Khuê quay đầu lại.

Anh đứng dưới ánh đèn hành lang, lưng đối diện với ánh sáng trắng chói mắt, gương mặt bởi vì ngược sáng mà phủ lên một tầng u ám nặng nề.

Cảnh Vân Khuê hơi nghiêng đầu, giọng nói nhẹ nhàng như cũ.

“Nơi này thật sự có ma đấy.”

Anh ta còn chưa nói hết, Cố Lam đã bước nhanh đến bên cạnh, đập vai anh ta, cười nói: “Thật không? Thật sự có ma à? Kí©h thí©ɧ quá, tụi mình cùng đi bắt ma chơi đi?”

Cảnh Vân Khuê: …

Nụ cười dịu dàng trên gương mặt anh ta hơi cứng lại.

Người bình thường gặp ma có phản ứng thế này sao?

Nhưng Cố Lam đúng là không giống người thường, có lẽ cô cũng giống anh ta và các bạn cùng phòng, đều là những người bước ra từ nơi sâu thẳm của ác mộng.

Cảnh Vân Khuê đang nghĩ vậy, thì nghe thấy Cố Lam ghé sát tai anh, hạ giọng hỏi: “Anh em, cậu vẫn còn ‘zin’ chứ?”

Cảnh Vân Khuê: …

Anh ta luôn giữ hình tượng cao quý tao nhã, nhưng đột nhiên bị hỏi vấn đề này, im lặng mất vài giây, nụ cười trên mặt cũng có phần gượng gạo.

“…”

Anh ta không trả lời.

Cố Lam hạ giọng nói: “Tôi thấy cậu mắc bệnh sạch sẽ thế này, chắc là vẫn còn đấy nhỉ?”

“Anh em, tôi thì không rồi. Một mùa hè nào đó, tôi đã trao sự trong trắng của mình cho một người họ Vệ, mặc chiếc váy trắng thật dài.”

Vệ sinh cá nhân.

“Nướ© ŧıểυ của trai tân có thể trừ tà. Đến lúc đó, còn phải nhờ cậu đấy!”

Nắm tay Cảnh Vân Khuê siết chặt.

Không biết từ khi nào, trong tay anh ta đã có một con dao phẫu thuật. Dao rất sạch sẽ, lưỡi dao mảnh và sắc.

Anh ta muốn đâm con dao đó vào bụng Cố Lam.

Trong lòng Cảnh Vân Khuê như có hai người đang giằng co, biểu cảm lúc thì dịu dàng, lúc thì âm u. Một tay anh ta đặt lên vai Cố Lam, tay kia dần dần đưa dao tới gần.

Thiện niệm xem trò hay, ác niệm thì muốn gϊếŧ người.

Hai nhân cách giằng xé, quyết định vận mệnh của Cố Lam —

“Cậu còn mang cả hung khí đấy hả! Không hổ là bạn cùng phòng của tôi! Quá chu đáo luôn!”

Cố Lam như thể chẳng biết gì cả, nhanh chóng giật lấy dao phẫu thuật từ tay Cảnh Vân Khuê.

Cô còn rút một sợi tóc mình ra, thử lên lưỡi dao: “Thật sự là dao bén đến đứt tóc! Có thứ này, hôm nay ma chắn thì gϊếŧ ma luôn!”

Cảnh Vân Khuê: …

Anh ta không nhìn rõ Cố Lam ra tay thế nào, nhưng mọi thứ có vẻ trở nên thú vị rồi.

Thái độ của anh ta cũng dịu lại.

“Vậy à, nếu cậu hứng thú thì cũng được.”

“Nhưng tôi phải về nghỉ ngơi rồi. Nếu không muốn bị bắt, tôi khuyên cậu nên rời khỏi đây ngay.”

Anh ta còn chưa nói hết thì tiếng đẩy xe đẩy y tế vang lên từ cuối hành lang.

Âm thanh bánh xe lăn trên mặt đất nghe vô cùng chói tai, rõ ràng mặt đất rất bằng phẳng nhưng lại tạo ra âm thanh như đang đi trên đường gồ ghề.

Y tá đẩy xe mặc áo trắng, trên người đầy vết máu.
« Chương TrướcChương Tiếp »