Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nữ Giả Nam Trang: Vạn Nhân Mê Của Đám Đại Lão Bệnh Kiều

Chương 31

« Chương TrướcChương Tiếp »
“Nếu cậu ta thật sự giống chúng ta, vậy thì cậu ta đúng là biết giả vờ đấy.”

“Nhưng tại sao cậu ta lại nhẫn nhịn suốt hai năm, giờ đột nhiên lại ra tay?”

“Mãi đến sáng nay, tôi mới hiểu được. Nguyên nhân chỉ có bốn chữ —”

Tư Hoán Văn nói đến đây, khẽ nhếch khóe môi, nở một nụ cười hơi gian, nhưng lại không tiếp tục nói.

Diêm Tiêu bắt đầu mất kiên nhẫn.

Anh ghét nhất là kiểu úp úp mở mở, đặc biệt là cái kiểu cố tình giấu giếm của Tư Hoán Văn. Nếu Tư Hoán Văn không phải kẻ dễ đối phó, anh đã không ngần ngại tặng anh ta một cú đấm ngay tại chỗ.

Diêm Tiêu lạnh giọng: “Đừng vòng vo nữa.”

“Không phải ‘đừng vòng vo’, mà là — ‘sắc gan bằng trời’.”

Tư Hoán Văn cười nói, vỗ vỗ vai Diêm Tiêu: “Cậu ta thích cậu đấy. Cẩn thận, kẻo bị cậu ta cưa đổ. Thằng nhóc đó biết cách chinh phục người khác lắm.”

Nói xong, Tư Hoán Văn tiêu sái rời đi.

Diêm Tiêu đứng tại chỗ một lúc, thấy buồn cười, nhưng lười cười.

“Vô vị.”

Anh vừa nghĩ vậy, thì Cố Lam đột nhiên quay đầu lại, vẫy tay với anh.

Trên mặt Cố Lam là nụ cười rạng rỡ, cứ như thể gặp lại người bạn lâu năm, chứ không phải là người bạn cùng phòng chỉ mới gặp vài lần và hầu như chưa từng nói chuyện.

“Diêm Tiêu, cậu vẫn ở đây à? Có muốn vào lớp ngồi chơi không?”

Diêm Tiêu không định đáp lại Cố Lam.

Nhưng chẳng hiểu sao, câu nói của Tư Hoán Văn lại vang lên trong đầu anh —

“Cậu ta thích cậu đấy.”

Sắc mặt Diêm Tiêu tối sầm, không thèm nhìn Cố Lam, bước thẳng đi.

Trước cửa lớp học.

Cô giáo nhỏ giọng hỏi Cố Lam: “Đó không phải bạn em sao? Vừa rồi còn giúp đỡ bọn mình. Cậu ấy học lớp nào vậy? Cô rảnh sẽ qua cảm ơn.”

Cố Lam đại khái đoán được tính cách của Diêm Tiêu, cô chào hỏi cũng chỉ vì phép lịch sự.

Cô đáp: “Em cũng không rõ cậu ấy học lớp nào, biết rồi em nói cô sau nhé.”

Quay lại lớp, An Mặc Mặc vẫn đang úp mặt khóc trên bàn, Cố Lam trở về chỗ ngồi chăm chú nghe giảng, còn cô giáo thì sau màn vừa rồi, rõ ràng mất kiên nhẫn hẳn.

Cô giáo vốn cũng có chút tính khí, chẳng thèm để ý đến An Mặc Mặc đang khóc, tiếp tục giảng nốt bài như không có gì.

Tan học, Cố Lam chủ động đi đến trước mặt cô giáo, nói:“Mấy học sinh này rắc rối quá. Dạo này cô xin nghỉ vài hôm đi, đừng đến trường nữa.”

Cô giáo bị chọc cười: “Đều là học sinh cả, làm được gì chứ. Nhưng đúng là có vài đứa dựa vào nhà có tiền, hành xử quá đáng thật. Cô sẽ báo cáo với hiệu trưởng.”

Cố Lam biết cô giáo mới ra trường, chưa bị cuộc đời vùi dập, vẫn còn hơi ngây thơ.

Thì cứ để thời gian dạy dỗ cô ấy vậy.

Cô gật đầu: “Được, cần giúp gì cứ tìm em. À mà, cô tên gì?”

Cô giáo hơi sững lại, đưa tay vỗ đầu Cố Lam.

“Em này, đến tên cô mà còn không biết à? Cô họ Hứa, tên là Hứa Thục Quân, nhớ kỹ nhé.”

Cố Lam tỏ vẻ đã nhớ.

Rồi đến trưa thì quên sạch.

Cô không giỏi nhớ tên, trong nguyên tác có quá nhiều nhân vật, cô thật sự nhớ không nổi.

Xung quanh có nhiều học sinh thấy cảnh đó, bàn tán rôm rả.

“Cố Lam đúng là vô liêm sỉ, trước thì trêu ghẹo hoa khôi An Mặc Mặc, giờ lại đến cô giáo cũng không tha?”

“Kinh tởm thật đấy! Đồ mặt dày!”

“Chẳng qua dựa vào nhà có tí tiền thôi!”

Cố Lam nghe thấy những lời đó, liền bắt được điểm mấu chốt.

Có tiền!

Đúng rồi, theo thiết lập ban đầu của truyện thì cô phải là một thiếu gia con nhà giàu ngang ngược chứ!

Nhưng cô đã kiểm tra rồi, trên người nguyên chủ ngoài thẻ cơm ra, chẳng còn thẻ nào khác, thẻ ngân hàng cũng không có.

Danh bạ cũng không có bố mẹ, chỉ toàn mấy cái tên nghe đã thấy “trầm cảm”.

Tiền đâu?

Một đại thiếu gia như cô, tiền đâu hết rồi?

Không xa, Diêm Tiêu vốn định đi theo lối đó, nhưng thấy Cố Lam đang “thả thính”, anh lập tức đổi hướng.
« Chương TrướcChương Tiếp »