Chương 3

Đáng tiếc nguyên chủ thường xuyên tỏ ra kiêu căng lại nhát gan, khiến vẻ đẹp bị giảm giá trị.

Sau khi Cố Lam xuyên không đến, giống như lau đi bụi bẩn cho viên ngọc trai, tỏa ra vẻ rực rỡ khác với trước đây, đây đều là những cốt truyện xuyên không cũ rích, không cần nói nhiều.

Tay cô đút vào túi quần, khóe môi cong lên, trong mắt có vài phần tinh nghịch, trông có vẻ phóng túng và lười biếng.

So với cô, Tiêu Huy dù là nam chính cũng hơi kém sắc.

Tiêu Huy chật vật, sờ cằm mình, nhìn Cố Lam với ánh mắt vừa tức giận vừa kinh ngạc.

"Mày dám..."

Cố Lam không đợi Tiêu Huy nói xong, cô lại cho Tiêu Huy một đấm, đánh cho Tiêu Huy loạng choạng lùi lại.

Đám đàn em của anh ta đang cầm điện thoại quay phim cũng phải đứng ngẩn người tại chỗ, cảm thấy không thể tin được trước truyện bất thường, đột ngột này.

Cố Lam cũng cảm thấy rất ngạc nhiên, nam chính của cốt truyện này, có phải hơi không đúng không? Thực lực kiểu này, không giống nam chính mà giống phế vật hơn.

Nhất thời Cố Lam nghi ngờ không biết mình có phải rơi vào tiểu thuyết trừng trị phản diện không.

Nhưng những điều này đều không quan trọng, thấy bất bình thì phải ra tay, đối phương dễ bắt nạt càng tốt, không lẽ đợi đối phương bắt nạt cô sao?

Cố Lam nghĩ vậy, quay đầu lại lười biếng cong môi, đối với camera tạo thành chữ V, cười nói: "An Mặc Mặc là chị dâu của các cậu đúng không? Khi đó bạn thân của cô ấy miệng độc nói xấu tôi, tôi cũng lười để ý."

"Vấn đề đã được giải quyết, tôi đi đây."

Cố Lam nói đến đây, thậm chí không thèm liếc Tiêu Huy một cái, quay lại giường mình gấp chăn rồi cuốn thành cuộn.

Với tính cách nam chính bá đạo, Tiêu Huy sao có thể chịu đựng chuyện này, tay cậu ta nắm chặt, run lên vì tức giận, nhìn trừng trừng bóng dáng của Cố Lam.

"Mày dám chọc giận tao! Mày xong rồi!"

Nói vậy nhưng Tiêu Huy không hề động đậy.

Anh ta cũng sợ Cố Lam lại cho mình vài cú trước mặt đàn em, thì mặt mũi anh ta thật sự không còn.

Sau một lúc giằng co, Cố Lam đã thu dọn xong mọi thứ trong ký túc xá, cầm cuộn chăn đi ra ngoài.

Tiêu Huy không ngờ Cố Lam lại chuyển ra khỏi ký túc xá đúng như anh ta đã từng dự định, phải chăng Cố Lam sợ anh ta?

Tiêu Huy đang nghĩ, liền nghe Cố Lam nói: "Chỗ chúng ta nên phân loại rác phải không? Đám rác rưởi các người không thể tái chế, các người sống cùng nhau đi, tạm biệt."

Cố Lam bước đi tiêu sái, để lại Tiêu Huy đang đấm mạnh vào cửa!

"Đáng ghét, dám khıêυ khí©h tao như vậy! Mấy đứa bay, còn sợ gì nữa, đóng cửa lại hết cho tao!"

"Cố Lam muốn đổi ký túc xá phải không! Được! Tao chiều! Cố Lam sẽ thảm hơn cả chết!"

Cố Lam đi trên hành lang vẫn có thể nghe thấy tiếng tức giận vô năng của Tiêu Huy, cô nhún vai.

"Quả nhiên gặp tổng tài trong đời thực vẫn cảm thấy rất kỳ lạ."

Trong tiểu thuyết gốc, nguyên chủ đến ký túc xá 444 rồi bị bắt nạt rất thảm, còn Cố Lam nhìn toàn bộ cuốn sách, trong một cuốn sách có phong cách kỳ lạ như vậy, gần như toàn trường đều bị ảnh hưởng bởi nữ chính Mary Sue và nam chính.

Chỉ có người ở ký túc xá 444 từ đầu đến cuối không hề bị ảnh hưởng, vẫn biếи ŧɦái như thường.

Cô vẫn nên đi ôm đùi những kẻ biếи ŧɦái thôi.

Cố Lam ôm một đống cuộn chăn đi đến cửa ký túc xá 444.

Số phòng này đặc biệt không may mắn, hơn nữa tầng 4 dường như không có sinh viên ở, cả hành lang đều trống rỗng.