Chương 26

“Cô nói xem… có phải là… Hoa Dận là bạn cùng phòng của cô, nhưng lại là phản diện của một quyển truyện khác thì sao?”

Cố Lam giật bắn.

“Mẹ ơi, hệ thống sống lại rồi!”

Hệ thống: …

Nó hình như im lặng một lúc, sau đó lại lên tiếng:“Tôi không có sống lại… chỉ là… không dám nói chuyện với cô…”

“Lần đầu làm hệ thống, hơi hồi hộp.”

Lần này đến lượt Cố Lam sững người.

Cố Lam: …

Cô thấy cái hệ thống này thật sự không đáng tin chút nào, còn chưa cai sữa mà đã đi làm việc rồi.

Cô vừa nghĩ thế, cái hệ thống kia lập tức giận dữ.

Giọng nói vẫn mềm oặt oặt, nhưng lại mang theo sự giận dỗi: “Cô… còn dám nói tôi nữa…! Giận quá đi! Tôi không thèm nói chuyện với cô nữa!”

Nói xong, hệ thống im bặt.

Cố Lam ngơ ngác: “Hả?”

Giọng “hả” của cô hơi to, vì bị bất ngờ quá, nói xong liền vội vàng gọi hệ thống trong lòng: “Tôi sai rồi mà!”

“Cậu cai sữa rồi, nghe giọng là biết cai mấy năm rồi ấy chứ.”

“Đi không nói một lời là không phải đàn ông nha!”

“Cậu nói nốt đi chứ! Cái gì mà phản diện của truyện khác? Chẳng lẽ thế giới này là kiểu giao nhau đa truyện luôn hả?”

“Hệ thống nhỏ, Tiểu Hệ Thống, Tiểu Tiên Tiên? Cậu là tim tôi, là gan tôi, là kẹo ngọt của tôi đó được chưa?”

Nhưng mặc cho Cố Lam có tha thiết kêu gào cỡ nào, cái hệ thống không biết đã cai sữa hay chưa ấy vẫn không nói thêm lời nào.

Chỉ có tiếng của cô giáo là vang lớn hơn!

“Học sinh kia, em đang làm gì vậy? Trong giờ học mà cứ ‘hả’ cái gì?”

Cố Lam cảm thấy mình cứ ngồi trong lớp là kiểu gì cũng có đυ.ng độ với giáo viên, nói thật thì từ nãy giờ cô vẫn đang rối rắm vụ lộ giới tính, đâu có để ý giáo viên dạy là ai.

Cô ngẩng đầu nhìn —

Ơ?

Cô giáo này còn rất trẻ, chắc chỉ mới vừa tốt nghiệp đại học, khoảng 22 tuổi, trên người vẫn còn nguyên khí chất sinh viên.

Cô giáo này, hình như là nữ phụ bi thảm trong nguyên tác thì phải.

Vì yêu thầy giáo cùng trường Diêm Ngọc Huyền, cuối cùng bị hắn ta sợ nữ chính hiểu lầm nên đẩy đến một vùng núi xa xôi đến mức gần như cả đời không thoát ra được.

Bây giờ, cô giáo trẻ mặt đỏ bừng vì tức, đang quát thẳng mặt Cố Lam: “Nhìn tôi làm gì? Em sao không chịu học hành nghiêm túc? Em còn trẻ như vậy, không học thì sau này thi đại học thế nào?”

Cố Lam theo phản xạ đáp lại: “Chắc là tại cô xinh đấy.”

Nói một cách nghiêm túc, về nhan sắc thì nữ phụ quả thật hơn hẳn nữ chính.

Câu này Cố Lam nói cũng là thật lòng.

Cô giáo chẳng vui vẻ gì khi được trai đẹp khen xinh.

Cô trừng mắt nhìn Cố Lam, nghe Cố Lam nói thế thì người run lên vì giận, càng thêm cáu.

Đây là tuần thứ hai cô đi thực tập sau khi tốt nghiệp, nếu thể hiện không tốt thì có thể sẽ bị cho nghỉ.

Nhưng dù vậy, thấy học sinh mất tập trung cô cũng sốt ruột, không kiềm được muốn nhắc nhở.

Thấy Cố Lam vẫn không nói gì, cô giáo bèn sải bước đi xuống bục giảng.

“Em mới bao nhiêu tuổi mà miệng mép lanh chanh. Muốn có bạn gái thì thi đỗ đại học đi, vào đại học gặp được cô gái tốt hơn, hiểu không?”

“Em vừa rồi đang làm gì vậy?”

Cố Lam nghiêm túc suy nghĩ nên trả lời sao.

“Em… em nói là em đang nói chuyện với sinh vật thông minh trong cơ thể em, cô tin không?”

Cô giáo: …

Lúc này, An Mặc Mặc – người vẫn luôn chăm chỉ học hành – giơ tay lên, thấy cô giáo không để ý liền chủ động đứng dậy.

“Cô ơi, cậu ấy là Cố Lam, là học sinh tệ nhất trường. Cô không cần phải tức vì cậu ta đâu.”

Nam chính trong truyện gốc là Tiêu Huy tà mị nhếch môi cười.

Anh ta chống cằm, bày ra dáng vẻ “ông đây tài sản trăm triệu” mà nhìn An Mặc Mặc đắm đuối.