“Tôi có thể từ chối không?” Cố Lam hỏi.
Hoa Dận không nói nhiều, rút dao mổ từ túi ra.
Cố Lam: … Cái hướng phát triển này thật sự không ngờ.
Rốt cuộc là do mình chưa đủ biếи ŧɦái, hay là thế giới này quá biếи ŧɦái.
Nhưng cuộc sống là thế đấy, nếu không thể trốn thì phải tận hưởng thôi.
Cố Lam điều chỉnh lại tâm lý, gật đầu thật mạnh.
“Được, vậy là cậu nói đấy nhé. Nếu bí mật của tôi bị người khác phát hiện, tôi sẽ tìm cậu tính sổ. Coi như trả công, tôi giúp cậu ngủ ngon.”
“Anh em nói chuyện phải giữ lời, móc ngoéo.”
Nói xong, Cố Lam giơ tay còn lại lên, chìa ngón út ra.
Hoa Dận rõ ràng sững lại, anh ta nhìn ngón út cô đưa ra, rồi lại nhìn cô, tay chần chừ thật lâu, như đang do dự gì đó.
Rõ ràng, anh chưa từng có tiếp xúc kiểu này với ai bao giờ.
Cố Lam sau khi thông suốt thì là kiểu người rất phóng khoáng.
Gan không to sao dám ở phòng 444?
Cô nắm lấy tay không cầm dao của Hoa Dận, mạnh mẽ dùng ngón út móc vào ngón út anh ta, cười rạng rỡ.
“Móc ngoéo treo cổ, một trăm năm không được đổi, đổi là chó… cụ!”
Hoa Dận sững người, sau đó bất ngờ bật cười.
Ngay cả chính anh ta cũng không ngờ mình lại cười, nên nụ cười rất tự nhiên và đẹp đẽ.
Cố Lam cũng cười theo: “Cậu cười đẹp thật đó. Cười nhiều lên chút có phải tốt không.”
Lúc này, cửa phòng ký túc xá im lặng bị đẩy ra.
Người đứng ở cửa là Tư Hoán Văn, anh ta nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, nhướn mày.
Ồ, thằng nhóc Cố Lam sáng sớm thả thính Cảnh Vân Khuê, buổi trưa đã nắm tay Hoa Dận rồi?
Còn biết tán người hơn cả mình à, hử?
Giới tính của Cố Lam vừa vào màn đã bị Hoa Dận phát hiện, bề ngoài cô tỏ ra rất bình tĩnh, thực ra trong lòng… cũng vẫn rất bình tĩnh.
Phát hiện thì phát hiện chứ sao, cô còn chưa chết, chưa chết thì còn có thể bay nhảy, thậm chí còn bay như máy bay luôn ấy chứ.
Ưu điểm lớn nhất của Cố Lam chính là tâm lý cực kỳ vững.
Vốn dĩ việc xuyên không là chuyện ngẫu nhiên, cô chưa chết thì sợ cái gì?
Tất nhiên, cô cũng biết rút ra kinh nghiệm.
Cô hỏi cái hệ thống chậm chạp vô dụng kia: “Tại sao tôi bị phát hiện nhanh thế?”
“Nói thật là tình tiết này sắp xếp không hợp lý, để tôi viết thì tôi đâu có viết như thế.”
“Ở ký túc xá, Tư Hoán Văn, Diêm Tiêu, Vân Triết với Diêm Tiêu đều không muốn lại gần tôi, tôi lại còn trông y chang con trai, họ muốn phát hiện cũng khó.”
“Mấy quyển truyện khác mà bạn cùng phòng là kiểu người này thì mở đầu cũng chẳng lộ đâu.”
“Chủ yếu là… sao lại sắp một người như thế cho tôi???”
“Lại còn là một người nhìn trúng… xương của tôi!”
“Loại thuộc tính này phải gọi là hiếm có nghìn năm có một! Trúng rồi thì kiểu gì cũng dẫm lên nắp quan tài!”
Nói thật, kiểu người như Hoa Dận không nên xuất hiện trong mấy bộ truyện tình yêu học đường não tàn này, quá phí tài rồi.
Nên được sắp vào truyện kiểu “Chồng bệnh kiều yêu tôi điên cuồng” mới đúng.
Cố Lam vừa học vừa âm thầm phàn nàn với hệ thống.
Cái ánh mắt cả lớp nhìn cô khó chịu như mọi ngày nên đã sớm bị cô làm ngơ.
Tư Hoán Văn hôm nay không đến lớp, có vẻ hôm nọ ngồi cạnh anh ta chỉ là nổi hứng, giờ không có hứng thì lại quay về cuộc sống trầm ổn thường ngày.
Dù sao thì mấy người này cũng chưa phát hiện ra thân phận gái xinh thật sự của cô.
Cố Lam cứ thế lảm nhảm với hệ thống, không cần phản hồi, chỉ để trút bớt nỗi lòng.
Lúc này, hệ thống chưa từng mở miệng từ lúc cô xuyên tới bỗng nhiên cất tiếng.
Giọng nó rất đáng yêu, như một đứa trẻ sáu bảy tuổi chưa cai sữa, mềm mềm ngọt ngào.