Chương 22

“Được rồi, tôi nói. Là bởi vì… tôi nói chuyện với Cảnh Vân Khuê bằng giọng điệu không được tốt lắm.”

“Hôm nay tâm trạng Cảnh Vân Khuê có vẻ tốt, rất dịu dàng, nên khi tôi nói chuyện không tử tế, cậu ta hơi bị tổn thương… thế là bỏ chạy.”

Từ Hoán Văn rõ ràng không tin, anh ta đưa tay gõ nhẹ lên môi mình, vừa cười vừa lắc đầu.

“Thật đúng là… một đứa trẻ biết nói dối.”

Cố Lam lại lần nữa rơi vào im lặng.

Thật ra thì… không có vấn đề gì đâu, bạn hiền!

Cô nói thật mà!

Giọng điệu không tốt! Quả thật là giọng điệu không tốt!

Ý là… mùi miệng không tốt ấy!

Cố Lam rất nghiêm túc nói thật, vậy mà cả phòng chẳng ai tin cô!

Quả nhiên, sự thật mãi mãi chỉ nằm trong tay thiểu số, đúng không?

Cố Lam cạn lời, thế là nằm xuống ngủ một mạch —

(。-ω-)zzz

Cạn lời chẳng phải là… đến cả nói cũng không nói nổi sao.

Đợt này, Cố Lam thật sự không hề coi mình là con gái, cũng chẳng coi bạn cùng phòng là người ngoài.

Về mặt giới tính, suýt chút nữa thì chính cô cũng bị mình lừa.

Ngược lại, mấy bạn cùng phòng thông minh kỳ quái lại chẳng ai nghi ngờ giới tính cô, dù sao thì, với tính cách kiểu đó mà bảo là con gái… họ cũng khó tin.

Cố Lam vừa nằm xuống đã ngủ say như chết, Từ Hoán Văn và Vân Triết đều hơi ngẩn ra. Từ Hoán Văn khẽ thở dài: “Đúng là chẳng ngoan chút nào. Vân Triết, tắt đèn đi, ngủ thêm một lát.”

Vân Triết gật đầu: “Được. Xác suất Cố Lam nói dối: hai mươi mốt phần trăm.”

Biểu cảm của Từ Hoán Văn trở nên hứng thú.

“Vậy à… kệ đi. Vân Triết, cậu cũng nên ngủ thêm. Suốt ngày không nghỉ ngơi tử tế nên mới thấp còi như vậy đấy. Ngủ ngon.”

Vân Triết ngoan ngoãn đáp lại: “Ngủ ngon, Từ Hoán Văn.”

Cố Lam đang mơ mơ màng màng ngủ, cũng mở miệng lẩm bẩm: “Ngủ ngon Maka Paka, ngủ ngon Iggle Piggle, ngủ ngon Tinky Winky, ngủ ngon xe Tút Tút, ngủ ngon cá bay…”



Học sinh không thể ngủ nướng được.

Dưới sự điều khiển của đồng hồ sinh học, Cố Lam từ từ tỉnh lại.

Cô đặt tay lên ngực, chuẩn bị hít một hơi không khí trong lành để đón chào buổi sáng mới —

“Khoan đã, cái gì thế này?”

Cố Lam nghiêng đầu nhìn sang cạnh giường… và thấy một vòng hoa giấy rất to, rất đẹp.

Đây là…

Vòng hoa tang???

Cố Lam lập tức giật mình tỉnh hẳn!

Gì vậy? Cô mới ngủ một giấc thôi mà, lại xuyên nữa rồi? Không cho người ta ngủ à???

Cô bật dậy, tay ôm ngực.

Ngực… không còn nữa! Khoan đã, vẫn là ký túc xá 444.

Cố Lam buộc mình phải bình tĩnh lại.

Cô nhìn quanh phòng — thấy một đống vòng hoa tang trắng muốt, và… một người đàn ông đứng gần đó, đeo khẩu trang và găng tay phẫu thuật.

Làn da anh ta trắng như sương tuyết, dưới ánh nắng mặt trời còn ánh lên sắc trắng sứ.

Đôi mắt lộ ra ngoài khẩu trang cực kỳ đẹp, đẹp đến mức mang theo khí chất thần tiên, tóc dài buông trên vai.

Anh ta thấy Cố Lam tỉnh lại, liền lên tiếng: “Cô tỉnh rồi.”

Giọng nói nghe có chút tiếc nuối.

Cố Lam hoàn toàn không hiểu gì cả.

Chẳng lẽ… cô bị đem đi thí nghiệm lúc đang ngủ à?

Hay là…

Hoa Dận cười nhẹ, giọng nói cũng mang theo chút ý cười: “Cô thích món quà tôi tặng chứ?”

Cố Lam: …

Cô nhìn quanh: “Quà… cậu nói không phải là cái vòng hoa tang kia chứ???”

Thứ này mà cũng gọi là quà!!!

Lúc này, cô đột nhiên ý thức được một chuyện —

Khoan đã, cô ngủ quên, mà bạn cùng phòng thì ở ngay bên cạnh.

Vậy chẳng phải là —

Cô giả trai ở ký túc nam… lộ rồi???

Nhanh thế sao!

Không hợp logic tiểu thuyết tẹo nào!

Cố Lam đơ người, thật sự đơ luôn, đơ theo một cách đặc biệt.

Hoa Dận quan sát biểu cảm của cô, rồi mở miệng: “Chỉ có tôi biết.”