Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nữ Giả Nam Trang: Vạn Nhân Mê Của Đám Đại Lão Bệnh Kiều

Chương 19

« Chương TrướcChương Tiếp »
Cố Lam còn thấy khó hiểu hơn: “Tối qua tôi đi ra bằng đường chính mà. Nhìn tôi thế này, tôi giống người biết bay sao??”

Tối qua, cô cố ý đợi lúc bảo vệ đổi ca thì lén chuồn ra ngoài.

Đi bộ ra hẳn hoi, cô đâu có nói dối.

Bảo vệ không tin: “Đi ra bằng đường chính? Cậu cứ thế mà đi ra ngoài được á? Cậu đi thử tôi xem nào?”

Bảo vệ vừa dứt lời, Cố Lam liền từ cổng trường đi vào trong trường, đi xong còn quay đầu lại.

“Thì đi như vầy nè.”

Bảo vệ không ngờ Cố Lam nói đi là đi liền, hai người căn bản không phải đang nói về cùng một chuyện!

Cố Lam đã quay về trường, không muốn dây dưa với bảo vệ nữa, có câu hát rất hay: “Anh là gió, em là cát, quấn quýt bên nhau đến chân trời~”

Nhưng Cố Lam cảm thấy họ giống như “Anh là điên, em là ngốc”, cô phải về nghỉ ngơi, không thể để mình đột tử được.

Bảo vệ nhíu mày bước nhanh tới.

“Cậu là ai? Lớp nào? Tối qua ra ngoài kiểu gì?”

Cố Lam vừa nghe thấy câu này, mắt liền sáng lên.

Tên này không biết cô là ai???

Cố Lam xoay chuyển đầu óc, vụt một cái chạy thẳng về ký túc xá.

Tưởng tượng một chút cảnh tượng ấy nhé —

Một thiếu niên mang phong thái ngổ ngáo mà điển trai, vừa nãy còn thong thả bước đi, thậm chí còn quay đầu chào bảo vệ.

Rồi không hề có dấu hiệu gì báo trước, cậu ta nhấc chân lao thẳng về phía trước.

Hành động đó khiến bảo vệ cũng ngơ ngác luôn!

“Này! Đứng lại cho tôi! Cậu lớp nào đấy! Cậu là ai? Đứng lại! Đứng lại!!!”

Sáng sớm trong khuôn viên trường, trời còn lờ mờ sáng, thiếu niên chạy trên sân vận động, băng qua khuôn viên — tràn đầy sức sống và tuổi trẻ, đến mức các cụ ông đi ngang qua cũng phải cảm thán một câu —

“Tuổi trẻ thật tốt!”

Cố Lam chạy như bay, về đến khu nhà ký túc rồi leo thẳng lên tầng bốn, bước chân dài đến mức hai bậc thang như một. Cô lao vυ"t đến cửa phòng 444 —

Trước cửa 444 có một người đang đứng sẵn.

Nói thật, sáng sớm thế này, hành lang vẫn còn tối om, đèn cảm ứng còn chưa sáng, chỉ có ánh đèn khẩn cấp màu xanh lục dưới chân hắt lên, có người đứng đây trông thế nào cũng thấy rợn cả người.

Cố Lam dừng bước, dè dặt cất tiếng chào: “Này, anh bạn, chào buổi sáng.”

Người đứng ở cửa quay đầu lại, trong ánh sáng mờ mờ này không thể nhìn rõ mặt mũi, chỉ thấy được một bóng đen lờ mờ.

“Chào cậu.”

Người kia mở miệng, giọng nói dịu dàng đến mức bất ngờ, dịu dàng đến nỗi chỉ cần nghe thấy thôi cũng khiến lòng người như được xoa dịu.

Ban đầu Cố Lam còn hơi nghi ngờ không biết có phải gặp ma không, nhưng nghe giọng nói đó rồi thì đầu óc không kiểm soát nổi, tâm trạng liền dịu xuống một cách tự nhiên.

Cố Lam vừa nhận ra trạng thái của bản thân, liền biết ngay người đứng trước cửa là ai.

Trong nguyên tác, chỉ có một người sở hữu khả năng kỳ lạ khiến người khác an tâm đến thế —

Chính là bạn cùng phòng cuối cùng của cô, kẻ mang hai nhân cách: Cảnh Vân Khuê.

Ừ, là Cảnh Vân Khuê mắc chứng sạch sẽ nghiêm trọng ấy.

Trong truyện gốc, Cố Lam – vốn là nhân vật phụ – từng cố ý làm bẩn giày của Cảnh Vân Khuê, kết quả là bị anh ta dìm xuống bồn tắm cùng với đôi giày…

Bị ngâm suốt một ngày một đêm.

Cố Lam khi đó suýt chết đuối mấy lần.

Trong hai nhân cách của Cảnh Vân Khuê, có một nhân cách rất dịu dàng, mỗi lần đều đến cứu người.

Nhưng sau khi được cứu, vừa mới thở được một hơi, nhân cách kia lại xuất hiện, tiếp tục dồn ép Cố Lam đến bờ vực của cái chết.

Dù Cố Lam xuyên không tới đây chỉ là một kẻ ngoài cuộc, nhưng cô vẫn cảm thấy loại người như thế này, có thể tránh thì tốt nhất là tránh xa.
« Chương TrướcChương Tiếp »