“Em lên bảng giải nhé?”
Diêm Ngọc Hiên sững người trong một thoáng, rồi nhìn kỹ lại gương mặt cô. Cố Lam cũng ngẩng lên, lười biếng đối diện ánh mắt hắn.
“Thầy, mặt em có viết hai chữ ‘học dốt’ à?”
Diêm Ngọc Hiên theo phản xạ trả lời: “Không có.”
“Không có thì sao thầy dám gọi em lên bảng? Không sợ em “vả mặt” thầy à?”
Cố Lam nói xong, cực kỳ muốn vươn vai một cái cho thoải mái.
Thời buổi này mà không có chút sở trường thì làm sao dám xuyên sách chứ!
Trước khi xuyên qua, thành tích của cô cũng không nổi bật lắm, nhưng được cái trí nhớ tốt.
Chỉ để cho “ngầu”, cô đã cố sống cố chết học thuộc hết Tam Thể, Tứ đại danh tác và toàn bộ tiểu thuyết của Kim Dung.
Cả đề toán cũng thuộc làu. Giờ thì quên kha khá rồi, nhưng thỉnh thoảng đem ra làm màu vẫn đủ dùng.
Đánh nhau cũng giỏi, ngoại hình lại hút fan nữ, nghĩ kỹ thì ngoài việc xui xẻo bị xe tông chết ra thì mọi thứ khác đều ổn áp.
Chủ yếu là, Cố Lam sống phải ngẩng cao đầu.
Cô không quen mắt là sẽ nói, nói xong bị phản dame, thì cô sẽ đi học cho bằng được sở trường của đối phương rồi lấy thực lực đánh vào mặt họ.
Nói chung là giống hệt một influencer nổi tiếng hồi Olympic mùa đông.
Người có chí lớn ấy mà, kiểu gì cũng tích tụ cho mình đủ thứ kỹ năng.
Diện mạo nho nhã của Diêm Ngọc Hiên gần như không thể che giấu nổi sự ngỡ ngàng, ánh mắt hiện rõ vẻ tối tăm.
“Tôi là giáo viên, tôi đâu có cố tình làm khó em.”
“Nhưng mà em lại muốn cố tình làm khó thầy đấy.”
Cố Lam đút tay vào túi, lười biếng ngáp một cái rồi đi lên bục giảng.
Lúc đi ngang qua Diêm Ngọc Hiên, cô dừng lại một chút.
Cả hai đứng đối mặt, lướt qua nhau.
Khuôn mặt nho nhã của Diêm Ngọc Hiên đã không thể giấu được sự tức giận, còn Cố Lam thì quay về phía bảng đen, khóe môi cong lên, giọng không lớn không nhỏ vang lên.
“Thật ra em cũng không muốn làm khó thầy đâu, chỉ là thầy muốn làm khó em thôi.”
“Hôm nay em khó khăn lắm mới được vô phòng 444, thầy đừng để em mất mặt trước bạn cùng phòng nha.”
Nói rồi, Cố Lam cầm phấn lên, soạt soạt soạt viết lời giải lên bảng.
Viết xong, cô còn tiện tay ra luôn một câu hỏi khác.
“Thầy ơi, bài này em không biết làm, thầy chỉ cho em với.”
Cố Lam viết ra một bài toán tầm cỡ thế giới – Giả thuyết Sitapan, vào thời cô sống thì được một thiên tài thiếu niên ở Liêu Ninh tên là Lưu Lộ giải quyết.
Việc cô viết bài này là có cơ sở –
Theo mốc thời gian khi nguyên tác xuất bản, thì Lưu Lộ vẫn chưa phá được bài toán này.
Vậy nên, trừ khi chính tác giả nguyên tác đã giải được, thì đám nhân vật trong truyện chắc chắn là bó tay.
Cố Lam đoán không sai.
Diêm Ngọc Hiên nhìn thấy đề bài, sắc mặt thay đổi rõ rệt, sau đó lên tiếng…
“Đã học vài bài toán khó mà đem ra làm khó thầy à? Được, đợi tôi giải xong sẽ cho em xem.”
Nghe đến đây, Cố Lam bỗng chốc ngây người, cô quay đầu nhìn về phía Diêm Ngọc Hiên, cảm thấy có chút nguy cơ.
Trong cuốn sách gốc, Diêm Ngọc Hiên là một thiên tài toán học, tốt nghiệp tiến sĩ khi mới 22 tuổi, hắn ta đến trường là để giúp đỡ người bạn không đáng tin của mình, sau đó lại thích cô nữ chính dễ thương và tốt bụng.
Nếu như nhân vật trong cốt truyện có sự phát triển, thì Diêm Ngọc Hiên thật sự có thể giải được bài toán khó này.
Cố Lam nhanh chóng suy nghĩ, nhưng vẫn giữ vẻ bình tĩnh.