Hóa ra là có qua lại với cái lũ vừa đáng sợ vừa ghê tởm trong ký túc xá đó.
Hừ.
Tưởng mấy người đó có thể che chở cho?
Cố Lam chẳng qua cũng chỉ là một con chó bị lũ đó đem ra đùa giỡn mà thôi.
Nghĩ đến đây, Diêm Ngọc Hiên liền giãn mày ra, cầm lấy quyển sách của mình.
“Đã vậy thì bạn học Tư Hoán Văn muốn qua đây, đương nhiên chúng ta phải hoan nghênh bạn mới. Mọi người vỗ tay nào.”
Lớp học vang lên một tràng vỗ tay.
Cố Lam nhận ra mấy tiếng vỗ tay này phần lớn là vì sợ hãi, còn một bộ phận nữ sinh — chẳng hạn như bạn thân của An Mặc Mặc là Dương Ti Vi — thì ánh mắt nhìn Tư Hoán Văn đầy ánh sáng như sói thấy mồi ngon.
À phải rồi, Tư Hoán Văn hình như là kiểu công tử phong lưu, ai đến cũng không từ chối.
Dương Ti Vi chẳng lẽ lại có ý với hắn?
Tư Hoán Văn liệu có từ chối không?
Thôi, từ chối hay không thì cũng chẳng liên quan gì đến cô, trước tiên vẫn là lo học hành đi đã. Cô không muốn trở thành học sinh dốt trong thời đại này đâu, không biết chương trình học có giống thời của cô không nữa.
Cố Lam nhanh chóng thu lại suy nghĩ, bắt đầu nghiêm túc nghe giảng.
Tư Hoán Văn chống cằm nhìn Cố Lam, nụ cười nơi khóe môi chưa từng tắt.
Anh ta cảm thấy tên nhóc này thật sự thú vị.
Đánh Tiêu Huy, chọc An Mặc Mặc khóc, bị cả lớp cô lập, thế mà vẫn ngồi nghiêm túc nghe giảng?
Gan cũng to thật đấy.
Tư Hoán Văn đang nghĩ, thì Diêm Ngọc Hiên vẫn chưa chịu bỏ qua cơ hội “chơi” Cố Lam.
Hắn viết một bài toán lên bảng, rồi nhìn xuống dưới lớp.
“Ai lên bảng giải bài này? Cố Lam, em lên đi.”
Căn bản không để người khác kịp phản ứng, Diêm Ngọc Hiên đã chỉ đích danh Cố Lam. Tư Hoán Văn quét mắt nhìn hắn một cái, còn Diêm Ngọc Hiên thì nở một nụ cười lạnh lùng đáp lại.
Hai người âm thầm trao đổi bằng ánh mắt.
Diêm Ngọc Hiên: Đừng tưởng cậu ghê gớm, người của cậu, tôi vẫn nhắm thẳng mặt.
Tư Hoán Văn chỉ liếc một cái, ánh mắt mông lung như chẳng buồn để tâm đến. Anh ta đến đây chẳng qua là để xem kịch, tìm chút thú vui cho cuộc sống nhàm chán thôi.
Huống hồ, anh ta cũng đang tò mò muốn biết Cố Lam sẽ phản ứng ra sao.
Con trăn trong ký túc xá bị Cố Lam thu phục, giờ thấy cô là lủi đi luôn. Cô thấy Hoa Dận lôi xác người về còn mặt mày sáng rỡ như thấy trò vui. Tên này rốt cuộc là không biết sợ, hay là đầu có vấn đề?
Tư Hoán Văn nghĩ đến đây, trong mắt càng hiện rõ ý cười.
Nhưng Cố Lam thì đâu có nghĩ nhiều như vậy. Cô chăm chú nhìn bài toán trên bảng, vừa bật hệ thống trong đầu, tìm xem bản gốc của quyển tiểu thuyết viết gì.
Kết quả là…
Cái thể loại sách gì đây trời!
Không có đáp án bài tập, không có đề thi, chẳng viết nổi một chữ nào về nội dung học hành!
Nhưng mà… cô may ghê. Trong cả đống bài cô học thuộc, lại đúng trúng bài này!
Cố Lam hơi tê dại vì vận may của mình, thở dài rồi đứng dậy.
“Quả nhiên, muốn no thì phải tự làm.”
Cô không muốn tỏ ra ngầu đâu, nhưng trình độ không cho phép cô khiêm tốn quá lâu.
Diêm Ngọc Hiên thấy Cố Lam đứng dậy, dời ánh mắt khỏi Tư Hoán Văn, nhìn chằm chằm vào cô, lông mày lại nhíu chặt.
“Cố Lam, em muốn giải bài này?”
Cố Lam gật đầu, “Ừ, đáp án là 17 căn 3, cần dùng hai công thức.”
Vừa nói, cô vừa xắn tay áo.