Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nữ Giả Nam Trang: Vạn Nhân Mê Của Đám Đại Lão Bệnh Kiều

Chương 11

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tư Hoán Văn – người nói nhiều nhất nhóm – gật đầu: “Trước tối nay chắc là xử lý xong rồi, đừng sợ.”

Cố Lam cảm thấy vấn đề không phải là sợ hay không.

Cái gã kia sao lại nhắm đến thi thể của cô chứ?!

Không thể không khiến người ta nảy sinh mấy ý nghĩ kỳ quặc!

Làm người có thể không gần gũi với mặt đất, nhưng cũng đừng quá gần âm phủ chứ!

Nói thật, Cố Lam có hơi hơi sợ rồi.

Nhưng nghĩ đến việc đêm nay ngủ mà cách đó không xa lại có một cái xác… cũng hơi kí©h thí©ɧ thật đấy…

Cố Lam trông có chút rối rắm.

Tư Hoán Văn thở dài: “Nếu chịu không nổi thì quay về đi.”

Nếu thế mà đã sợ rồi, thì sau này còn gì vui nữa?

Tư Hoán Văn thấy chẳng còn hứng thú gì nữa, chuẩn bị lên giường nghỉ một lát. Tối qua cậu ta mất ngủ, nên tìm hai cô gái tới cùng.

Giờ vẫn thấy hơi buồn ngủ.

Tư Hoán Văn chuẩn bị đi ngủ, Diêm Tiêu thì tiếp tục lau tóc, chỉ là đổi hướng đầu một chút.

Xác chết gì đó, vẫn có chút không may.

Phòng bên cạnh vang lên mấy âm thanh kỳ quái, Cố Lam không nhìn qua, nhưng chỉ nghe thôi cũng đủ để hình dung ra cảnh tượng kinh dị…

Đột nhiên cô nhớ ra.

“Con rắn là ai nuôi vậy? Là Cảnh Vân Khuê à?”

Tư Hoán Văn nằm trên giường, hai tay gối sau đầu, nhắm mắt dưỡng thần, giọng lười biếng nói: “Ừm… Nếu muốn đi thì đi nhanh đi, đừng tốn thời gian.”

Cố Lam không hiểu.

“Sao tôi phải đi? Mà đúng rồi, trừ Cảnh Vân Khuê ra thì các bạn cùng phòng khác đều có mặt rồi đúng không? Tôi thấy Hoa Dận cũng không phản đối, còn nói với tôi mấy lời rất thân thiện nữa, tôi có thể ở lại rồi chứ?”

Nghe cô nói vậy, ba người đàn ông trong phòng đều sững lại.

Động tác lau tóc của Diêm Tiêu cũng khựng lại, cậu ngồi trên ghế, lưng thẳng tắp, những đường cơ bắp mượt mà hiện rõ, nhưng lúc này lại đang nghi ngờ bản thân có nghe nhầm không.

“Thân thiện?”

Cố Lam nói: “Đúng vậy, đợi tôi chết rồi sẽ phân giải xác tôi, chẳng phải là đang nói muốn tôi ở lại còn gì.”

Tư Hoán Văn hơi nghiêng đầu nhìn Cố Lam, nheo mắt lại. Trong đôi mắt mơ màng kia như có một tầng sương khói mờ quyến rũ, cậu ta nhìn cô rất lâu rồi bật cười: “Ừ, giường của cậu là cái gần cửa sổ. Tự mình mang đồ qua đi.”

“Okay~”

ヽ( ̄▽ ̄)و

Tuy chưa thật sự hoà nhập với nội bộ ký túc xá, nhưng chiếm được một chỗ ngủ rồi, Cố Lam cảm thấy rất hài lòng.

Cô nhanh nhẹn kéo chăn chiếu của mình đến cạnh giường.

Vân Triết nhìn dáng vẻ hớn hở của Cố Lam mà không tài nào hiểu nổi.

Ai đến ký túc xá này cũng đều như sống không nổi nữa.

Thầy cô kiểm tra phòng còn chẳng bao giờ bén mảng tới.

Tại sao… người này lại vui đến thế?

Bởi vì khả năng Cố Lam cũng là một kẻ biếи ŧɦái — là 100%.

Vân Triết nghĩ vậy, rồi vẫn đi đến trước mặt Cố Lam, giúp cô dọn chăn chiếu.

Cố Lam không ngờ Vân Triết lại đến giúp mình, cảm thấy mấy người trong ký túc này cũng khá tốt đấy chứ.

Vừa trải chăn, cô vừa giơ tay xoa đầu Vân Triết.

“Cảm ơn nha, em trai Vân.”

Vân Triết chớp chớp mắt: “Dựa theo tuổi thì tôi lớn hơn cậu 68 ngày, tôi là anh.”

Cố Lam cười, đưa tay ấn vào giữa chân mày Vân Triết. Đuôi tóc màu trầm của cô khẽ đung đưa theo động tác, còn nụ cười rạng rỡ kia cũng lấp lánh ngay trước mắt Vân Triết.

“Vân Triết à, tuổi tác cũng không phải tiêu chuẩn duy nhất đâu. Ví dụ như, tôi ‘công’ hơn cậu.”
« Chương TrướcChương Tiếp »