Ôn Niệm hừ lạnh một tiếng.
“Đã vậy, nhà họ Trịnh tốt như thế thì tôi nhường cái phúc khí đó cho Ôn Tuyết đi, tôi sẽ thay cô ta đến nhà họ Lục.”
Ôn Kiến Thành và Trần Thu Vi liếc nhau, ánh mắt hiểu ý, đồng thanh từ chối.
“Không được!”
Nhìn vậy, Ôn Niệm biết ngay trong lòng hai người này đều hiểu rõ chuyện nhà họ Trịnh.
Cô gái kia rơi vào tay một người ba nuôi lòng lang dạ sói như vậy, thật đúng là xui xẻo tám đời.
Để con gái ruột mình giả mạo thân phận người ta thì thôi đi, lại còn muốn đẩy cô vào hố lửa.
Đầu óc Ôn Niệm nhanh chóng vận chuyển.
Tình hình bây giờ rõ ràng bất lợi cho cô.
Nếu cô phủ nhận mình là nữ phụ thì thân phận cô sẽ vô cùng khả nghi.
Ở đây cô chẳng khác nào dân đen không giấy tờ, lại không thể giải thích được lai lịch, sơ suất một chút là bị coi như gián điệp mà bắt giữ.
Nhưng nếu cô thừa nhận thì sẽ phải miễn cưỡng gả cho tên bạo lực gia đình kia.
Không được, cô nhất định phải tránh khỏi kịch bản này.
Ôn Kiến Thành không biết cô đã nắm rõ thân thế, chi bằng cứ án binh bất động, giả vờ như không hay.
May mà Ôn Niệm xuyên sách đến khá sớm, tình tiết còn chưa bắt đầu.
Ít nhất thì Ôn Tuyết vẫn chưa trọng sinh.
Cô phải nghĩ cách vào được nhà họ Lục, công khai thân phận của mình.
Một khi thân phận được xác nhận, cho dù Ôn Kiến Thành có muốn tráo đổi cũng vô ích.
Hai vợ chồng Ôn Kiến Thành đã quyết tâm rồi nên cô chỉ còn cách ra tay từ phía Ôn Tuyết thôi.
Cô chĩa mũi nhọn về phía Ôn Tuyết.
Gây chiến.
“Ôn Tuyết, chắc cô còn chưa biết nhỉ? Thật ra Lục Hàn Tranh không phải là một người đàn ông bình thường đâu, cơ thể anh ta có khiếm khuyết.”
Ôn Tuyết bị lời nói trắng trợn của cô dọa sợ.
“Chị… Chị nói bậy cái gì thế?”
Ôn Niệm bắt đầu bịa chuyện.
“Tôi đâu có nói bậy, không tin thì sao bao năm nay anh ta không gần nữ sắc? Chính là vì anh ta không được đấy.”
Ôn Tuyết không tin.
“Sao có thể chứ?”
“Sao lại không thể? Không tin thì hỏi mẹ cô đi!”
Cô quay sang Trần Thu Vi.
“Dì Trần, hôm qua dì với ba tôi nói gì tôi đều nghe thấy rồi đấy. Hai người cũng thật là, chuyện thế này mà cũng giấu em ấy. Đến lúc Ôn Tuyết thực sự gả đi rồi thì chẳng phải là hại em ấy sao?”
Trong mắt Trần Thu Vi đầy vẻ chột dạ, kín đáo liếc mắt nhìn Ôn Kiến Thành, ánh mắt lóe lên.
Hôm qua hai người đã rất cẩn thận khi bàn bạc âm mưu, sao con nhóc này lại nghe thấy được?
Không biết nó nghe được bao nhiêu rồi.
Bà ta cố gắng nhớ lại nội dung cuộc trò chuyện hôm qua, chắc là chưa đề cập tới thân thế của cô đâu.
Ôn Tuyết thấy mẹ mình lại im lặng, hơn nữa còn lộ rõ vẻ chột dạ.
Cô ta không dám tin, hỏi: “Mẹ, lời chị ta nói là thật à? Lục Hàn Tranh thực sự có khiếm khuyết cơ thể sao?”
Trần Thu Vi lúc này mới bừng tỉnh, bực bội nói: “Nói bậy cái gì vậy? Cậu ta khỏe mạnh lắm, con đừng nghe Ôn Niệm nói linh tinh.”