Chương 7

Sau đó bà ta quay sang nhìn Ôn Niệm, giọng điệu đầy vẻ quan tâm tha thiết.

“Niệm Niệm, ba con cũng là vì nghĩ cho con thôi. Gả được vào thành phố, ăn gạo sổ gạo hàng hóa chẳng phải tốt hơn nhiều so với việc cả đời cắm mặt làm ruộng sao? Huống hồ bà ngoại con cũng mất rồi, con là con gái, ở một mình nơi đây chúng ta cũng không yên tâm. Nhà họ Trịnh cũng là vì thấy con có dung mạo tốt nên mới đồng ý đến xem mắt. Với điều kiện của họ, muốn lấy người như thế nào mà chẳng được! Chỉ cần Trịnh Gia Hòa ưng con thì con đúng là rơi vào ổ phúc rồi. Gả vào nhà họ Trịnh, ăn ngon mặc đẹp, sống sung sướиɠ, biết bao người mơ cũng không được đấy!”

Ôn Kiến Thành cũng dịu giọng lại.

“Dì Trần con nói không sai, với điều kiện của nhà họ Trịnh, có bao nhiêu phụ nữ nguyện ý gả vào. Ba đã phải nhờ vả không ít mối quan hệ mới giúp con tranh được cơ hội xem mắt này. Chỉ cần mối hôn sự này thành công, con có được chốn nương tựa tốt, ba cũng có thể làm trưởng phân xưởng, đôi bên đều tốt cả. Ba là ba ruột của con, chẳng lẽ lại hại con sao?”

Phì!

Nếu không phải cô đã đọc qua tiểu thuyết, suýt nữa đã bị diễn xuất tuyệt vời của hai người này lừa rồi.

Cô không tin hai người họ không biết những chuyện dơ bẩn bên trong nhà họ Trịnh.

Điều kiện của nhà họ Trịnh đúng là rất tốt nhưng vấn đề nằm ở Trịnh Gia Hòa.

Gã đàn ông này bề ngoài thì nho nhã lễ độ, dung mạo đoan chính, cả người trông rất đàng hoàng.

Còn rất yêu thương vợ, tiếng tăm ở khu nhà công nhân cũng rất tốt.

Nhưng bên trong lại là một tên cặn bã đội lốt tri thức, có khuynh hướng bạo lực.

Chỉ cần đóng cửa lại, hễ có chút chuyện không vừa ý là đánh vợ thừa sống thiếu chết, lại còn có tính kiểm soát cực kỳ mạnh.

Dù chỉ là vợ nói chuyện một câu với đàn ông lạ thì về đến nhà cũng bị đánh cho một trận.

Vợ đầu của gã ta là một cô gái quê.

Nhà mẹ đẻ nhận sính lễ rất cao từ nhà họ Trịnh hơn nữa lại ngại thế lực nhà họ nên đành nhắm một mắt, mở một mắt.

Cô ấy không tìm được ai cầu cứu, cuối cùng không chịu nổi nữa, nhảy sông tự sát.

Nhà họ Trịnh tuyên bố với bên ngoài rằng con dâu út của họ chẳng may chết đuối.

Trịnh Gia Hòa còn khóc lóc đau đớn tại tang lễ của vợ, khóc đến ngất xỉu mấy lần.

Nhất là sau khi vợ mất mấy năm, gã ta vẫn chưa tái hôn, nhìn chẳng khác gì một người đàn ông sâu sắc và chung thủy.

Thế là gã ta lập tức trở thành món hàng được săn đón trên thị trường mai mối.

Dù là đàn ông đã từng ly hôn nhưng vẫn rất được ưa chuộng.