Ông ta tức tối rút chiếc thắt lưng ở eo ra.
“Ôn Niệm, tao đang nói chuyện với mày đấy! Mày có nghe không hả?”
“Mày dám tìm chết, còn dám ra tay với dì Trần và Tiểu Tuyết, đúng là tạo phản rồi! Hôm nay nhất định phải dạy cho mày một trận, để mày biết thế nào là quy củ!”
Ôn Tuyết cũng đứng bên cạnh đổ thêm dầu vào lửa.
“Ba, ba nhất định phải dạy dỗ chị ta thật nghiêm! Trước đây chắc chắn chị ta toàn giả vờ, vừa rồi suýt nữa thì siết chết con! Chị ta không muốn gả vào nhà họ Trịnh nên còn nhảy sông tự tử, nhất định là đã có người trong lòng rồi!”
Ôn Niệm lúc này mới hoàn hồn lại.
Cả nhà đúng là toàn lũ cặn bã.
Người ba nuôi độc ác, mẹ kế giả nhân giả nghĩa, còn có cô em kế độc địa.
Ôn Kiến Thành nhìn thấy bộ dạng quần áo xốc xếch của cô, nghe xong lời nói kia thì cơn giận bốc lên phừng phừng.
Ông ta giơ thắt lưng lên, hung hăng quật mạnh vào người cô.
Ôn Niệm mặt không cảm xúc, túm lấy chiếc thắt lưng, ném mạnh xuống đất, còn dẫm lên mấy cái.
Ôn Kiến Thành sững người.
Ông ta không ngờ đứa con gái nuôi xưa nay luôn yếu đuối nhút nhát, dịu dàng ngoan ngoãn lại dám phản kháng.
Ông ta tức giận định giơ tay tát một cái.
Ôn Niệm lạnh lùng nhìn chằm chằm vào mắt ông ta.
“Nếu hôm nay ông dám động vào một sợi tóc của tôi thì ngày mai tôi sẽ đâm đầu chết ngay trước cổng nhà máy thép, để mọi người biết ông vì muốn làm trưởng phân xưởng mà bán con cầu vinh, ép con gái đến mức tự tử. Để xem ông còn giữ được cái chức đó không!”
“Mày… Mày điên rồi!”
Ôn Kiến Thành bị ánh mắt phẫn nộ và lời lẽ đe dọa của cô làm cho sợ hãi.
Bàn tay giơ lên giữa không trung cuối cùng cũng không dám vung xuống.
Trong lòng ông ta lại có phần ngạc nhiên.
Chuyện ông ta đang cạnh tranh vị trí trưởng phân xưởng chỉ có Trần Thu Vi biết, đến cả Ôn Tuyết cũng không hay.
Con nhãi này sao lại biết được?
Trong lòng ông ta bắt đầu dấy lên một tia e ngại.
Ôn Niệm lạnh lùng đối đầu với Ôn Kiến Thành mà không hề sợ hãi.
Bây giờ ai dám chọc vào cô, cô liền liều mạng với người đó, cùng lắm thì cá chết lưới rách, biết đâu còn có thể xuyên trở lại.
Ôn Kiến Thành bị cô bóc trần suy nghĩ trong lòng, vừa thẹn vừa giận nhưng lại không dám thật sự ra tay.
Lỡ đâu Ôn Niệm lại nghĩ quẩn, tự sát một lần nữa thì ông ta sẽ mất cả chì lẫn chài.
Trần Thu Vi nhìn thấu tâm tư của ông ta, vội vàng bước lên làm dịu tình hình.
Nhân tiện tranh thủ đâm sau lưng Ôn Niệm một nhát.
“Kiến Thành, đừng tức giận nữa, Niệm Niệm dù sao cũng lớn lên ở quê, mẹ mất sớm, bà thì lại mù lòa, điếc đặc, không biết chữ, từ nhỏ không ai dạy dỗ. Nó không hiểu quy củ, không có giáo dưỡng cũng là điều dễ hiểu, chúng ta từ từ dạy là được, việc gì phải nổi nóng chứ! Nổi giận hại sức khỏe thì không đáng đâu.”