Mấy người lớn xã giao vài câu rồi nhanh chóng vào bàn.
Ủy viên chính trị Đinh vừa ngồi xuống đã bị bàn ăn tinh tế trước mắt làm cho choáng ngợp.
Mùi thơm bốc lên ngào ngạt, riêng món Tứ Xuyên đã chiếm tới nửa bàn.
Chuẩn sở thích của ông ta rồi.
Xem ra nhà họ Lục rất có thành ý!
Xem xong món ăn, ánh mắt ông ta lại chuyển sang người nấu nướng.
Trời ạ!
Nghe nói Lục Bỉnh Hoài cuối cùng cũng tìm được hậu nhân của lão chiến hữu, còn giữ người lại trong nhà.
Không ngờ cô gái này lại xinh đẹp thế.
Mắt Ủy viên chính trị Đinh gần như dán chặt vào cô.
Môi hồng răng trắng, diện mạo tinh tế, eo thon chân dài.
Khí chất lại đặc biệt xuất chúng.
Nếu không phải bản thân đã tới cái tuổi này thì ông ta cũng không thể ngồi vững nổi.
Ông ta lại quay đầu nhìn con gái mình.
Khuôn mặt vốn coi như thanh tú nhưng vừa so sánh một cái thì khoảng cách lập tức hiện rõ.
Xong rồi.
Hôm nay xem ra chẳng có hi vọng gì rồi!
Có một tiên nữ thế này ở ngay trước mắt, ông ta không tin tên nhóc Lục Hàn Tranh kia lại không động lòng.
Còn về con gái mình, ông ta hiểu rõ hơn ai hết.
Nhan sắc tạm được nhưng tính tình thì quá tệ.
Nếu không phải con gái cứ nằng nặc đòi đi thì chuyến này ông ta cũng không muốn tới.
Ánh mắt Lục Hàn Tranh cao ngất ngưởng, người ngoài không biết, nhưng một Ủy viên chính trị như ông ta sao lại không rõ chứ.
Các cô gái trong quân khu anh còn không thèm để mắt thì thôi.
Ngay cả những cô gái trong đoàn văn công, người nào người nấy đều xinh đẹp nổi bật.
Bao năm qua, vậy mà chẳng ai lọt vào mắt xanh của anh.
Tất nhiên anh cũng có tư cách để kiêu ngạo.
Con trai độc nhất của thủ trưởng.
Ngoại hình xuất sắc, năng lực siêu quần, phẩm hạnh ưu tú.
Lại còn tự giữ mình.
Chưa bao giờ để nữ đồng chí nào tới gần trong vòng ba mét.
Đặt ở đâu cũng là miếng bánh thơm.
Ôn Niệm vừa dọn xong món ăn liền cảm nhận được một ánh mắt mang theo địch ý chiếu tới.
Đinh Hân Di hung hăng trừng mắt nhìn gương mặt yêu kiều của cô, ánh mắt như tóe lửa.
Cô ta không chút khách sáo mà nói: “Dì Lâm, đây là bảo mẫu nhà dì à? Người thế này dì phải cẩn thận đấy, con thấy cô ta không giống tới làm bảo mẫu đâu.”
Chưa đợi Lâm Tư Vận mở miệng, Ủy viên chính trị Đinh đã lên tiếng quát mắng cô ta trước: “Hân Di, đừng ăn nói bậy bạ.”
Đinh Hân Di không phục: “Con nói sai chỗ nào chứ? Cô ta trông cứ như hồ ly tinh, rõ ràng là tới quyến rũ đàn ông.”
“Đinh Hân Di, im miệng ngay cho ba!”
Ủy viên chính trị Đinh càng nghe càng thấy khó chịu, suýt chút nữa đập bàn vì tức giận.
Nhìn thấy ba mình trước mặt người ngoài mắng mình như vậy, Đinh Hân Di tỏ ra vô cùng uất ức.
“Ba mắng con làm gì? Con nói sai à?”
Ủy viên chính trị Đinh lườm cô ta một cái rồi quay ra cười xin lỗi: “Xin lỗi đoàn trưởng Lâm, Hân Di nó còn nhỏ, ăn nói không suy nghĩ, bà đừng để bụng, tôi về sẽ dạy dỗ lại nó.”