Kết hôn, đi làm, mua nhà.
Kết hôn thì khỏi nghĩ đi, không nằm trong phạm vi cân nhắc của cô.
Còn về việc đi làm.
Cô cũng đã tới chỗ tuyển dụng tìm hiểu rồi.
Họ ưu tiên người có hộ khẩu thành phố.
Muốn tìm việc thì trước tiên phải có hộ khẩu ở thủ đô.
Dĩ nhiên cũng có ngoại lệ, những nhân tài trình độ học vấn cao hoặc có kỹ thuật cao thì chính sách có thể được nới lỏng phần nào.
Cô là người ngoài, lại chỉ tốt nghiệp cấp hai.
Ở thành phố lớn như thủ đô này, biết bao nhiêu thanh niên trí thức hồi hương còn có bằng cấp ba mà họ còn tìm không ra việc, huống chi là cô.
Chỉ còn lại lựa chọn cuối cùng.
Mua nhà.
Điều này thì có thể cân nhắc.
Cho dù không chuyển được hộ khẩu thì nhà ở thủ đô cũng rất đáng để mua.
Nhưng hiện tại cô chẳng có một xu dính túi.
Trong không gian của cô đúng là có chút vàng bạc châu báu, tiếc là kiểu dáng quá tinh xảo, độ tinh khiết cũng quá cao, hiện giờ chưa phải lúc đem bán.
Sơ suất một chút thì rất dễ bị người khác để ý.
Nếu bị coi là đặc vụ thì phiền toái lớn.
Còn về đống tiền trong không gian thì giờ cũng chỉ là một đống giấy vụn.
Cách nhanh nhất là làm kinh doanh.
Nhưng bây giờ còn là thời kỳ kinh tế kế hoạch, làm kinh doanh bị xem là hành vi đầu cơ buôn lậu.
Hơn nữa cô cũng không có đường dây, quan hệ.
Cô chỉ có thể quay lại nghề cũ, dùng linh nhũ chế thành một ít mỹ phẩm, tinh dầu dưỡng da gì đó rồi âm thầm đổi lấy ít tiền phiếu.
…
Đợi Giang Văn Văn ăn sáng xong, Ôn Niệm bắt đầu suy nghĩ về bữa tiệc gia đình buổi trưa.
Đã có cô là bạn gái rồi, vậy mà còn muốn đi xem mắt!
Thật quá đáng!
Tuy trong lòng rất không vui khi phải tiếp đãi đối tượng xem mắt của anh nhưng dưới mái nhà người ta thì cô cũng phải cúi đầu.
Lục Bỉnh Hoài cũng từng nhiều lần dặn dò Lâm Tư Vận, bảo bà ấy nhanh chóng tìm một người giúp việc.
Ôn Niệm là con gái của ân nhân cứu mạng ông ấy, không thể để cô cứ mãi vất vả như vậy.
Làm vậy là không hợp lẽ.
Trước mặt Lục Bỉnh Hoài, Lâm Tư Vận hứa hẹn rất tử tế, quay đi lại ra vẻ không vội.
Bà ấy luôn miệng nói chưa tìm được người thích hợp.
Ôn Niệm chỉ có thể tiếp tục làm trước như thế.
Dù sao cũng là cô cố tình bám trụ ở nhà họ Lục, cô còn có thể nói gì đây.
Nhà họ Lục thuộc tầng lớp quân chính cấp cao, người mà họ mời tới tất nhiên cũng không phải hạng tầm thường.
Thân phận chắc chắn tương xứng.
Cô dò hỏi sơ qua về sở thích của khách.
Lâm Tư Vận chỉ nói quê quán đối phương là tỉnh Tứ Xuyên, có thể tự do phát huy, tốt nhất là các món ăn nên tinh tế một chút.
Ôn Niệm chọn lựa kỹ trong số rau củ theo mùa do lính cần vụ đưa tới, ước chừng số lượng người sẽ đến buổi trưa.
Trong lòng đã có sẵn thực đơn.
Vừa mới bày món ăn lên bàn, Ủy viên chính trị Đinh đã dẫn theo con gái tới.