Chương 33

Ánh mắt Lục Hàn Tranh như bị bỏng, vội vàng dời đi.

“Giờ muộn rồi, cô về trước đi!”

Ôn Niệm liếc nhìn chiếc đồng hồ nam trên bàn làm việc: “Chưa muộn mà, mới chưa tới mười giờ, huống chi chúng ta là người yêu, ngồi nói chuyện với nhau cũng đâu có gì bất tiện.”

Khoảng thời gian này ở thời hiện đại thì cuộc sống về đêm mới chỉ vừa bắt đầu thôi mà.

“Em đã mấy ngày không gặp anh rồi, nhớ anh lắm mà, anh đừng đuổi em đi được không?”

Giọng Ôn Niệm mềm mại, dịu dàng, cô nhanh như chớp nắm lấy bàn tay to lớn của anh áp lên gương mặt mịn màng của mình.

Giống như một chú mèo nhỏ ngoan ngoãn, cứ cọ qua cọ lại làm nũng.

Lục Hàn Tranh đứng cao nhìn xuống.

Thân thể cứng đờ đứng đó.

Từ góc độ này nhìn xuống, khe ngực sâu hút dưới cổ áo rộng thùng thình của cô cùng với sóng ngầm mãnh liệt phía dưới đều thu hết vào tầm mắt anh.

Lượng vải ít ỏi chẳng đủ che đi đôi chân dài, để lộ làn da trắng mịn mềm mại.

Anh thật sự không biết nên làm sao với cô gái này.

Lục Hàn Tranh vội dời ánh mắt sang chỗ khác, giọng nói khô khốc cứng ngắc: “Cô muốn nói gì?”

Ôn Niệm xoa xoa cái eo đau nhức, việc nhà quả thật không dễ làm chút nào.

Ngoài ba bữa cơm, Lâm Tư Vận còn bảo cô tiện thể quét dọn luôn nhà cửa.

Ôn Niệm có thể kiên trì tới giờ, hoàn toàn nhờ vào dịch linh nhũ cứu mạng.

Cô làm việc cực khổ như vậy, bảo bạn trai làm cho mình một buổi spa thì cũng không quá đáng chứ!

“Em toàn thân khó chịu, đau lưng mỏi eo, anh giúp em xoa bóp đi.”

Cô rất tự nhiên leo lên giường anh, ngoan ngoãn nằm sấp xuống.

Lục Hàn Tranh lập tức kéo tấm chăn mỏng bên cạnh, phủ kín từ đầu tới chân cô, che chắn kỹ càng.

Anh bế bổng cô lên, mở cửa phòng cô ra, quăng thẳng cô lên giường.

Sau đó quay lưng bỏ đi không ngoảnh lại.

Ôn Niệm giãy giụa hồi lâu, đổ đầy mồ hôi mới chui ra được khỏi đống chăn gối.

Cô xoa xoa cái mông bị đau, tức giận đập mạnh xuống giường.

Đúng là đồ đàn ông không hiểu phong tình!



Ôn Niệm dậy đúng năm giờ sáng.

Ba Lục và Lâm Tư Vận đều muốn ăn sáng vào khoảng sáu giờ nên cô phải chuẩn bị trước.

Cô làm vài cái bánh hành dầu thơm phức, nấu một nồi cháo kê đặc sánh, còn có một bát trứng trà đã luộc chín.

Múc thêm một đĩa rau trộn tám món do tự tay cô muối chua rồi lấy ra một lọ tương thịt bò ngâm.

Vừa mới bày biện xong xuôi thì đã thấy Lục Hàn Tranh từ bên ngoài tập thể dục sáng trở về, rửa mặt xong, anh là người đầu tiên ngồi vào bàn ăn.

Ôn Niệm lườm anh một cái.

Đầy vẻ oán giận.

Anh thì tinh thần phơi phới.

Mùa hè ở thủ đô nóng nực vô cùng.

Không có máy lạnh thì thôi, ít ra cũng nên có một cái quạt chứ.

Nhưng mà cái gì cũng không có.

Cô chỉ có thể tự mình quạt cho mát thôi.

Trong lòng thì bức bối khó chịu, cô cảm thấy toàn thân chỗ nào cũng không thoải mái, phải lăn qua lộn lại đến nửa đêm mới ngủ được.