Anh không thể phân biệt nổi trong lời cô nói là thật hay giả.
Nhưng trên người cô có quá nhiều điểm sơ hở.
Chỗ nào cũng thấy không đúng.
Anh vừa nãy vẫn luôn quan sát cô, còn nhân tiện nhìn kỹ đôi tay của cô ở cự ly gần.
Mười ngón thon dài, trắng trẻo mềm mại như ngọc thượng hạng.
Không một vết chai.
Không hề có dấu vết cầm súng.
Càng không có dấu vết từng làm việc đồng áng.
Đôi bàn tay mười ngón không dính nước xuân này chỉ có con gái nhà giàu mới có thể được nuôi dưỡng ra như thế.
Còn nữa, về thái độ đối với quan hệ nam nữ.
Đừng nói là gái quê, dù là con gái thành phố thì cũng chẳng ai bạo dạn như cô.
Thế mà đôi mắt đen láy kia lại trong trẻo, sáng ngời.
Trong đó, anh chỉ nhìn thấy đầy ắp tình ý, sự quyết tâm, sự cố tình quyến rũ.
Duy chỉ không có toan tính.
Điều đó khiến anh càng thêm bối rối, như thể có một loại ảo giác rằng hai người thật sự đang yêu nhau.
Ôn Niệm cầm lấy cánh tay tê dại, nhìn anh chăm chú.
Sau đó khóe môi cô cong lên, cười tươi rói, ghé sát vào tai anh, hơi thở thơm mát phả vào: “Vậy anh nói xem, phải tự trọng thế nào đây?”
Hơi thở hai người quyện vào nhau.
Ánh đèn vàng mờ nhạt chiếu lên khuôn mặt xinh đẹp yêu kiều của cô.
Lọn tóc mai khẽ lướt qua má anh, vừa ngứa ngứa vừa mềm mại.
Tâm tư trong lòng anh xao động như những gợn sóng.
Dưới ánh nhìn chăm chú của Ôn Niệm, Lục Hàn Tranh lùi lại một bước.
Anh hơi nghiêng đầu đi, không còn vẻ sâu xa sắc bén như trước nữa.
Anh che giấu bằng một tiếng ho khẽ, vẻ mặt có chút không tự nhiên: “Cô mặc quần áo vào trước đã.”
Không thèm.
Ôn Niệm cười quyến rũ, ném luôn bộ quân phục lên chiếc giường gọn gàng của anh rồi thản nhiên ngồi xuống.
Cô không kiêng dè gì mà bắt đầu đánh giá căn phòng của anh.
Phòng ngủ hướng Bắc Nam, sáng sủa rộng rãi.
Không có phong cách trang trí tinh tế hiện đại mà chỉ giản dị mà kín đáo.
Một loạt đồ nội thất bằng gỗ đỏ toát lên vẻ mộc mạc mà khí phách: Ghế sô pha, bàn trà, tủ quần áo, cái gì cũng đầy đủ.
Trên tủ thấp còn đặt bình nước nóng và bộ ấm trà, bên cạnh ghế sô pha có nguyên một hàng giá sách chất đầy sách vở.
Bên cạnh đó còn treo một bức thư pháp mạnh mẽ, khí thế cổ điển tràn ngập.
Giường được dọn dẹp sạch sẽ gọn gàng, ga giường màu xanh quân đội không có lấy một nếp nhăn, chăn đệm gấp thành khối vuông vức sắc nét như đậu phụ.
Đây là lần đầu tiên cô bước vào phòng ngủ của anh.
Ngay ngày đầu tiên nhận nhiệm vụ, Lâm Tư Vận đã căn dặn cô rằng cô có thể tuỳ ý nhà vào các căn phòng trong nhà họ Lục.
Chỉ trừ phòng ngủ của Lục Hàn Tranh.
Ôn Niệm âm thầm gật đầu trong lòng, đúng là một người đàn ông thích sạch sẽ.
Vốn dĩ váy ngủ của cô đã ngắn, giờ ngồi xuống thế này, gần như để lộ cả gốc đùi.
Làn da trắng mịn như ngưng tụ thành sữa dưới ánh đèn sáng đến chói mắt.