Chương 44: Hai người đang đi trên lằn ranh rồi đấy

Đặc biệt là chính chủ tự mình ra tay, dao trắng vào, dao đỏ ra, ra tay dứt khoát, không chút lưu tình, hoàn toàn không để ý đến cảm nhận của cẩu độc thân, quả thật là tàn nhẫn đến cực điểm!

[Hai người thật sự không có khả năng nào sao?]

Từ Ân Ân nghiêm túc giải thích: "Chúng tôi không thể nào đâu, cậu ấy không được, cậu ấy quá nhỏ, tôi không thích các cậu em nhỏ."

Cơ thể Lâm Kinh Chu cứng đờ, cậu đột ngột quay đầu nhìn Từ Ân Ân, sắc mặt sa sầm.

Lời của Từ Ân Ân vừa dứt, phần bình luận đã điên cuồng.

[Vãi chưởng! Cái này mà cũng nói được sao??? Từ Ân Ân thật sự không coi chúng ta là người ngoài mà! Bây giờ tôi tuyên bố Từ Ân Ân là chị em tốt của tôi!]

[Cậu chủ Lâm không được.]

[Cậu chủ Lâm quá nhỏ.]

[Em trai nhỏ... ]

[Có phải là như tôi nghĩ không?]

[Cô xem rồi à?]

Từ Ân Ân khẽ nhíu mày, cái này thì có gì mà không nói được chứ?

Cô bình tĩnh trả lời: "Đương nhiên là xem rồi." Không xem qua sao mình có thể biết được.

Mi tâm Lâm Kinh Chu giật giật: "..."

[Trời đất ơi! Cô ấy lại còn tận mắt xem rồi!]

[Tôi có một người bạn nhờ tôi hỏi giúp, cô xem như thế nào, có thể kể quá trình được không?]

Cần gì quá trình chứ? Chính là lúc ký hợp đồng với Trương Khải ở khách sạn, cô đã liếc nhìn chứng minh thư của cậu, phát hiện cậu rất nhỏ tuổi.

Từ Ân Ân thành thật nói: "Xem ở khách sạn, không có quá trình gì cả."

Lâm Kinh Chu vốn luôn bình tĩnh, trong mắt cũng đột nhiên có chút hoảng loạn.

Cô rốt cuộc đang nói cái gì vậy?

[Khách sạn!!! Hai người đã lén lút sau lưng chúng tôi làm những gì!!!]

[Càng lúc càng nóng bỏng, giữa thanh thiên bạch nhật như vậy không hay lắm đâu?]

[Người phụ nữ này chơi được đấy, có vấn đề là dám trả lời thật!]

[Nội dung tiếp theo tôi phải mau về phòng xem trộm thôi, lúc nãy họ hàng đến nhà chơi nhìn tôi bằng ánh mắt khác rồi, chắc họ tưởng tôi đang xem livestream bậy bạ gì đó ಥ_ಥ]

[Người phụ nữ tên Từ Ân Ân này có chút ác nha, cô từ chối thì từ chối đi, còn công kích cá nhân, cậu chủ Lâm của chúng tôi không cần mặt mũi à!]

Những gì tiếp theo trên màn hình đều là những đòn tấn công chí mạng nhắm vào Lâm Kinh Chu, thật đấy.

Trương Khải xem xong livestream, tim thắt lại, suýt nữa thì tắt thở.

Anh ta vội vàng đi vào phòng của Từ Ân Ân và Lâm Kinh Chu, lo lắng nói: "Hai người đang đi trên lằn ranh rồi đấy."

Lâm Kinh Chu: "..."

Từ Ân Ân vẫn chưa phản ứng lại: "?"

Trương Khải nhắc nhở: "Mau nói chuyện khác đi, nếu không phòng livestream của hai người sẽ bị nền tảng khóa đấy."

Từ Ân Ân liếc nhìn những bình luận đang cuộn nhanh trên màn hình... đúng vậy, bình luận đã biến sắc rồi.

Pha này không gọi là xoay chuyển tình thế, mà là đổ thêm dầu vào lửa.

Không có pha làm rõ này của cô, sự việc đã không phát triển đến mức này.

Từ Ân Ân vội vàng ngẩng đầu liếc nhìn nụ cười âm hiểm của Lâm Kinh Chu.

Cô vội vàng giải thích: "Mọi người đừng hiểu lầm, tôi nói là tuổi tác, tuổi tác ạ."

Cư dân mạng: [... ] Từ Ân Ân, cô đúng là bậc thầy của nghệ thuật nói chuyện.

[Tuổi tác thì có vấn đề gì chứ, tin tôi đi, Từ Ân Ân rồi cô sẽ phải "hít lấy hít để" cho xem. Cậu chủ Lâm, cậu nói có phải không?]

[Cậu chủ Lâm không lên tiếng giải thích, chắc chắn là đau lòng rồi.]

[Cậu chủ Lâm mau tự biện minh cho mình đi.]

Bảo Lâm Kinh Chu biện minh cái gì? Giữa họ vốn dĩ là bạn bè bình thường, chỉ là cư dân mạng suy diễn quá mức thôi.

Từ Ân Ân chuyển chủ đề: "Mọi người có thể hỏi thêm một số câu hỏi liên quan đến chương trình."

[Nhà cô và cậu chủ Lâm làm nghề gì?]

Cuối cùng cũng có phát ngôn bình thường.

Bố mẹ của Từ Ân Ân mở một tiệm bánh bao ở thị trấn địa phương.

Cô suy nghĩ một chút về cách dùng từ, sau đó bình tĩnh nói: "Đều là một chút kinh doanh nhỏ thôi, không đáng để nhắc tới."

[Nghe thấy không, nghe thấy không! Chỉ là kinh doanh nhỏ một TỶ thôi, không đáng nhắc TỚI!]