Còn chưa đợi cậu lên tiếng, chiêu trò kỳ quái tiếp theo của Từ Ân Ân lại bắt đầu. Chỉ thấy sau khi đặt chai dầu về chỗ cũ, cô lập tức cho nửa thìa muối ăn vào chảo...
Lưng Lâm Kinh Chu cứng đờ, cậu nhìn Từ Ân Ân với vẻ mặt đầy khó hiểu, cố gắng nhắc nhở cô: "Có khả năng nào là cho rau vào trước, rồi mới cho muối không?"
Từ Ân Ân giả vờ không hiểu, ngơ ngác nhìn cậu một cái: "A... vậy sao? Không sao đâu, cho vào trước hay sau cũng như nhau, dù sao thì nó cũng ở trong chảo rồi, có chạy được đâu."
Lâm Kinh Chu muốn chạy.
Lâm Kinh Chu nhíu mày: "Để tôi." Không phải là giọng điệu thương lượng.
Từ Ân Ân sao có thể cho Lâm Kinh Chu cơ hội thể hiện được. Cô dùng thân mình chặn Lâm Kinh Chu lại, ngăn cậu tiếp cận thành quả lao động vất vả của cô, tự tin nói: "Tin tôi đi, để tôi, tôi nhất định sẽ cho cậu nếm thử bữa tối ngon nhất trong cuộc đời này của cậu."
"Bữa tối ngon nhất trong cuộc đời này của tôi." Lâm Kinh Chu chậm rãi lặp lại một lần, sau đó một tiếng cười lạnh bật ra từ cổ họng: "Tôi thấy là bữa tối cuối cùng của cuộc đời này thì có?"
"Giữa bạn bè cần có sự tin tưởng."
"Tôi thấy bữa tối này cũng không nhất thiết phải ăn."
"..."
[Hai người này muốn chọc tôi cười chết hay gì? Bữa tối cuối cùng của cuộc đời này ha ha ha.]
[Lần đầu tiên thấy nấu ăn mà cho muối trước, ăn xong món của Từ Ân Ân chắc thật sự sẽ xuống âm tào địa phủ mất ha ha ha!]
[Từ Ân Ân đúng là không biết nấu ăn thật rồi, vừa nhìn đã biết là cô chủ được nuông chiều từ bé, mười ngón tay không dính nước xuân. Nói ra thì, lại hợp với cậu ấm lêu lổng một cách khó tả.]
[Tôi thấy Từ Ân Ân cũng đừng ghét bỏ cậu chủ Lâm nữa, hai người cứ tạm chấp nhận nhau, tiêu thụ nội bộ đi, đừng ra ngoài làm hại người khác nữa.]
Từ Ân Ân làm ra vẻ mặt thề chết cũng phải nấu xong món này, quyết không cho Lâm Kinh Chu một chút cơ hội nào để chen tay vào. Thấy vậy, Lâm Kinh Chu im lặng một lúc rồi không tranh với cô nữa.
Từ Ân Ân thở phào nhẹ nhõm, haizz, tất cả cũng chỉ vì một triệu.
Lâm Kinh Chu thật sự không nỡ nhìn nữa, cậu thở dài một hơi, cuối cùng chọn cách rời khỏi nhà bếp, ra sô pha phòng khách ngồi xem điện thoại.
Trong bếp, Tần Tấn vốn luôn vô tư sau khi thấy tài nghệ của Từ Ân Ân cũng đã bắt đầu lo lắng, còn đương sự thì lại tươi cười rạng rỡ.
Tần Tấn đột nhiên cảm thấy người phụ nữ tên Từ Ân Ân này, trong bảng xếp hạng những người phụ nữ nguy hiểm nhất thế giới, chắc chắn có thể đứng thứ hai.
Người thứ nhất đương nhiên là chị của anh ta, Tần Chiêu Nam.
Bên kia, sau khi cho cánh gà vào chảo, Thiệu Dịch bắt đầu nêm nếm gia vị rất bài bản, liều lượng cũng được kiểm soát vô cùng chính xác. Không lâu sau, món cánh gà sốt coca đã ra lò, có thể nói là đủ cả sắc, hương, vị.
Diệp Lan cười khen ngợi: "Anh Dịch, anh giỏi quá đi, lần đầu làm mà đã thành công như vậy."
Thiệu Dịch khiêm tốn giải thích: "Cũng tạm được, chỉ là tôi học mọi thứ khá nhanh thôi."
[Khả năng học hỏi của Thiệu Dịch cũng đỉnh quá nhỉ? Lần đầu làm mà đã làm tốt như vậy, nhớ lại lần đầu tôi xào khoai tây sợi, không có sợi nào là không bị đen. So với Thiệu Dịch, tôi cảm thấy mình như tác phẩm được Nữ Oa nặn ra lúc say để cho đủ số lượng vậy.]
[Nhưng mà cách nấu ăn của Thiệu Dịch thật sự rất thành thạo, trông không giống người chưa vào bếp mấy lần, tôi nghĩ chắc chắn anh ta không phải lần đầu nấu ăn đâu.]
[Quá trình anh ta nêm gia vị, tôi cảm thấy rất ổn định, người mới nấu ăn thường khó kiểm soát nhất chính là gia vị.]
[Cũng chưa chắc, biết đâu người ta đúng là nhà giàu, từng trải sự đời, đối với chuyện nhỏ như nấu ăn mà ung dung bình tĩnh cũng là bình thường.]
Tần Chiêu Nam không biết làm các món thịt, cô ta xào qua loa một đĩa cải thảo. Sau khi múc ra đĩa, cô ta cầm đũa đưa cho Tần Tấn: "Nếm thử đi."