Chương 2.2

Hắn nhìn thi thể của gã nam nhân râu quai nón trên mặt đất, không khỏi hít vào một hơi khí lạnh.

“Nói cách khác, nếu vừa rồi mình mà không cẩn thận, thật sự bị hắn chém một nhát, thì cảm giác đau đó chẳng phải sẽ bùng nổ ngay lập tức sao?”

“Nếu thật sự xảy ra bug kiểu này, biết bao nhiêu người chơi sẽ bị dọa cho bỏ game?” Sở Hòe Tự có thể mường tượng ra được điều này.

Tiếp theo, hắn kiểm tra lại toàn bộ chức năng game của mình một lượt, phát hiện những chức năng còn sử dụng được chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Ngay cả AI hỗ trợ khách hàng cũng không liên lạc được.

Phải biết rằng, vị AI hỗ trợ khách hàng này đã được hắn dạy dỗ rất lâu, sớm đã trở thành hình dạng của hắn rồi.

Kỳ lạ hơn nữa là Sở Hòe Tự có thể xem thời gian. Hắn biết rất rõ, dòng thời gian trong game Tá Kiếm đã đến Huyền Lịch năm 1997.

Nhưng khi hắn xem thời gian bây giờ, lại hiển thị là Huyền Lịch năm 1990!

“Đúng là vớ vẩn hết sức!”

“Game này sập rồi à?”

Mưa lớn vẫn không ngớt, Sở Hòe Tự bung chiếc ô giấy dầu, cứ thế đứng trên con đường nhỏ giữa rừng rậm, càng ngẫm càng thấy có gì đó không đúng, càng ngẫm càng thấy sai sai.

Dù gì thì hắn cũng là một mẫu nam game thủ đã xem qua vô số tiểu thuyết, anime, phim ảnh...

“Lão tử không phải là đã xuyên không vào trong Tá Kiếm rồi chứ?”

Hắn mở bảng nhân vật của mình lên, xem xét thông tin cơ bản của nhân vật.

Ngay sau đó, hắn phát hiện ra điểm bất thường trong mục hình mẫu nhân vật.

Hình mẫu của hắn vậy mà không phải là người chơi, mà là NPC!

Giây phút này, trời đất như sụp đổ trước mắt Sở Hòe Tự.

“Mẹ kiếp, lão tử vất vả cặp kè phú bà như vậy, dốc lòng làm mẫu nam như vậy, trong giới bạn chơi game của Tá Kiếm, được các chị em bình chọn là tốp 2 bảng xếp hạng bạn chơi game Tá Kiếm phải thử, tiền tiết kiệm được còn chưa có xài đồng nào mà!”

“Tối nay vốn dĩ còn nhận đơn của chị Vận nữa.”

“Chị gái này quanh năm sống xa chồng, tình trạng hôn nhân đã kết hôn, hơi góa, sở hữu giọng ngự tỷ của một phu nhân trẻ tuổi. Hôm qua chị nửa đêm không ngủ, gửi voice chat hẹn mình tối mai chơi game, rõ ràng là chắc chắn muốn thêm giờ rồi!”

Sở Hòe Tự không nhịn được cúi đầu: “Đệt!”

...

Tiếng mưa đêm não nề, tiếng mưa đêm phiền muộn.

Dưới tán ô giấy dầu, tâm trạng của Sở Hòe Tự lại càng thêm vài phần bực bội.

Hắn bước đến bên cạnh thi thể của gã nam nhân râu quai nón, rồi từ từ ngồi xổm xuống.

Vung tay tát cho hắn một bạt tai!