Khi chơi Mượn Kiếm, ngoại môn Xuân Thu Sơn cũng y như vậy, quy củ rõ ràng, Sở Hòe Tự quá quen thuộc, còn từng mở cả cửa hàng.
Nhưng đây là lần đầu hắn đến Đạo Môn.
"Xuân Thu Sơn nổi tiếng nhiều biếи ŧɦái, hỗn loạn hơn nhiều."
"Đạo Môn thì tốt hơn khoản này."
"Nhưng mà, giá cả thì chẳng khác gì Xuân Thu Sơn!" Hắn thầm oán.
Từ xưa có câu, tu hành chú trọng: Tài, Pháp, Lữ, Địa.
Tu hành thật sự tốn kém.
Một trăm lượng bạc này, ở ngoài đời có thể sống thoải mái rất lâu.
Nhưng ở ngoại môn đạo gia, vậy thì khó nói lắm.
Khi Sở Hoài Tự bước đến cổng nhà ăn, hắn gặp một người quen.
Chỉ thấy Hàn Sương Giáng che mặt đi ra, sắc mặt không tốt.
"Đồ ở đây đắt đỏ quá, tính ra thì nhà ăn tông môn là rẻ nhất, nhưng phải trả tiền tháng trước." Nàng ta ngượng ngùng vì túi tiền trống rỗng.
Cũng chẳng còn cách nào, từ nhỏ nàng ta lớn lên ở thanh lâu, sau lại đến Hoan Hỉ Tông.
Sau khi Hoan Hỉ Tông diệt vong, nàng ta sống những ngày phiêu bạt.
Sau khi gặp được vị tiên sinh kể chuyện kia, nàng ta một đường chạy đến núi Ô Mông, lộ phí tiêu gần hết.
Hàn Sương Giáng hiện giờ chỉ còn 103 văn.
Với vật giá kinh khủng ở ngoại môn, 103 văn này còn không đủ nàng ta ăn ba bữa một ngày!
Điều này có nghĩa là hôm nay nàng ta phải tìm việc làm thôi.
Sinh hoạt thường nhật của đệ tử tạp dịch, cơ bản là ban ngày làm việc, ban đêm tu luyện.
Những ngày khốn khó như vậy, đang vẫy gọi tòa băng sơn này.
Giờ khắc này, Hàn Sương Giáng nhìn về phía trước, ánh mắt không khỏi tập trung lên người Sở Hoè Tự.
Ánh ban mai rọi trên nửa thân người hắn, giữa dòng người tấp nập ồn ào, đứng trên bậc thềm cao nhìn xuống, khó ai không chú ý đến.
Biết sao được, dù gì cũng là một cái đỉnh lô thượng hạng.
Nhưng Hàn Sương Giáng chỉ định bụng lướt qua nhau, gật đầu với hắn coi như chào.
Sau mấy lần tiếp xúc ngắn ngủi, nàng ta thấy cái đỉnh lô này không dễ nói chuyện cho lắm.
Còn làm nàng ta nghẹn họng mấy lần rồi.
Ai ngờ, người đàn ông tắm mình trong ánh ban mai rực rỡ kia lại chủ động mỉm cười bắt chuyện với mình.
"Chào buổi sáng, ngươi dùng bữa chưa?" Sở Hoè Tự hỏi, ánh mắt bắt đầu đánh giá.
Chỉ nhìn vẻ mặt nặng trĩu tâm sự của nàng ta, hắn đã đoán ra câu trả lời, cảm thấy mọi chuyện bắt đầu dễ dàng hơn rồi.
Vị "nhân vật chính thế giới" lạnh lùng này...
Thì ra ngươi là đồ nghèo rớt mồng tơi!
(P/S: Sách mới ra mắt, cầu nguyệt phiếu!)