Chương 1.3

Vì vậy đối với gã râu ria, linh thai là thứ mà hắn thèm muốn nhất. Hắn mơ cũng muốn trở thành tu sĩ.

Cơn giận của hắn lập tức bùng lên, tay phải cầm đao cũng dùng sức thêm vài phần.

Nhưng trước khi chém Sở Hòe Tự, gã râu ria cũng muốn mỉa mai đáp trả.

Dù sao thì chém người là chém người, võ mồm là võ mồm.

“Phải, ta cũng là Ngụy Linh Thai, không sai.”

“Nhưng ta chưa từng nghĩ sẽ dựa vào cái thân Ngụy Linh Thai quèn này để trà trộn vào Đạo Môn.”

“Tên phế vật nhà ngươi đúng là không biết mình nặng mấy cân mấy lạng! Chẳng lẽ ỷ mình da trắng thịt mềm, muốn đi cửa sau hả?” Hắn liếʍ liếʍ môi trên.

Sở Hòe Tự nghe lời hắn nói, âm thầm phân tích thông tin bên trong.

“Trà trộn vào Đạo Môn?” Hắn bắt được từ khóa này.

Nói một cách chính xác, Ngụy Linh Thai đúng là không thể nào được Đạo Môn thu nhận.

Vậy mà, trên mặt Sở Hòe Tự lại nở một nụ cười, rồi nói ra một câu mà gã râu ria hoàn toàn không hiểu nổi: “Đừng hỏi.”

“Thứ lỗi, ta là tuyển thẳng diện năng khiếu thể thao.”

Mưa vẫn rơi không ngớt.

Gã râu ria nghi ngờ có phải đầu óc mình úng nước rồi không, hoặc là đầu óc của đối phương có vấn đề.

Hắn nghe mà chẳng hiểu mô tê gì.

Thế nhưng đối phương đã động thủ!

Chỉ thấy Sở Hòe Tự cũng rút thanh đoản đao bên hông ra.

“Đêm mưa, đao và ô sao?” Hắn lẩm bẩm.

Ngay sau đó, hắn ném văng chiếc ô đi.

Đoản đao ra khỏi vỏ!

Mưa lớn quất vào thân thể, Sở Hòe Tự rút đao lao tới, bước đầu tiên đã giẫm vào vũng nước, làm bắn lên những tia nước bùn tung tóe.

“To gan!” Gã râu ria gầm lên một tiếng, cũng vứt đi chiếc ô giấy dầu trong tay.

Trường đao chém tới, đao thế hung hãn, đi theo đường lối đại khai đại hợp.

Hai lưỡi đao chạm nhau, Sở Hòe Tự liền cảm thấy hổ khẩu chấn động.

Rõ ràng, sức của đối phương mạnh hơn hắn rất nhiều!

Không có gì bất ngờ, gã râu ria này là người đã từng luyện thể.

Chỉ có điều, hắn vẫn chưa đột phá được cánh cửa đầu tiên của tu hành mà thôi.

“Một khởi đầu khá thú vị.” Sở Hòe Tự thầm nghĩ.

Nhưng mà đã từng này tuổi rồi mà miệng lưỡi còn thối như vậy, luyện thể mà chỉ được đến thế thôi sao?

“Chỉ vậy thôi à?”

Đoản đao đột ngột hất ngược lên trên.

Gã râu ria trong lòng thầm kinh hãi.

Hắn không tài nào hiểu nổi, tại sao tên trẻ tuổi trước mắt này sức không lớn, tốc độ không nhanh, thân thể cũng chẳng cường tráng, nhưng tại sao mình lại không thể chém trúng thằng nhóc đó?