Loại tông môn song tu này, chủ yếu là tìm một đạo lữ, sau đó cùng nhau tiến bộ, hỗ trợ làm đỉnh lô, "hái âm bổ dương", ngươi "hái" ta, ta "bổ" ngươi.
Việc này vốn không phạm luật.
Nhưng một khi tu vi hai người chênh lệch quá lớn, kẻ yếu thế sẽ hoàn toàn biến thành đỉnh lô, căn cơ bị tổn hại!
Còn tu sĩ cấp thấp đối với người phàm chỉ cần không quá đáng, cùng lắm chỉ "yếu" vài ngày, tổn thận mà thôi.
Nhưng vài kẻ vượt rào của Hoan Hỉ Tông lại quá tham lam.
Sao ngươi dám lén "thêm giờ" vậy hả!
Sau khi chuyện này vỡ lở, từ đó Hoan Hỉ Tông bị xóa tên, kẻ thì phải ngồi tù, kẻ thì bỏ trốn.
Hàn Sương Giáng, vốn là ứng cử viên Thánh nữ, lúc này mới được truyền thụ công pháp trấn phái "Hoan Hỉ Triền" vài ngày, trình độ lý thuyết so với khi còn ở thanh lâu cao hơn không ít, thuộc dạng "liên thông đại học" rồi.
Về sau, không ai rõ chuyện gì đã xảy ra, mà nàng ta lại trốn khỏi sư môn.
Trải qua hai lần biến cố, thân thể nàng ta vẫn trong trắng ngọc ngà.
Chỉ có những "kiến thức vô dụng" tạm thời kia là không ngừng tăng lên!
Nàng ta tuyệt mỹ rời đi, trở thành vầng trăng úa vàng mãi không thể gặp lại trong lòng các thiếu nam của tông môn.
"Lúc trước tin đồn này nổ ra, ta cũng không tin." Sở Hoè Tự đứng trong mưa thầm nghĩ.
"Nhưng ngươi vừa mở miệng đã nói đến lô đỉnh, ta thật khó mà không tin."
Đây chẳng phải tự vả vào mặt mình sao!
Nếu chuyện này thành sự thật, thì độ nổi tiếng của nàng ta trong lòng người chơi nam… chẳng phải sẽ tăng vọt sao!
Ai mà không thích hình tượng nữ nhân có sự tương phản?
Hàn Sương Giáng nhìn người đàn ông mặt hồ ly trước mắt, trong lòng có chút khó hiểu, tại sao mình lại như ma xui quỷ khiến mà nói ra lời thật lòng?
Nhưng nàng ta không thể không thừa nhận, ông trời đã ban cho gã đàn ông mặt hồ ly này một vẻ ngoài không thể chê vào đâu được.
[Hoan Hỉ Tông] vốn không thiếu trai xinh gái đẹp.
Nhưng nếu người đàn ông này đến, e rằng sẽ mang đến sự áp đảo cho các nam đệ tử khác!
Chỉ là, lời vừa thốt ra, Hàn Sương Giáng đã thấy ngượng giùm mình.
Nào ngờ Sở Hòe Tự còn đang hóng chuyện, lại càng không hề kỳ thị mình.
Dù sao ngươi còn chưa hành nghề, ta đây đích thị là người mẫu.
Nhưng ánh mắt hắn nhìn đối phương lại mang theo vài phần thú vị.
Đón nhận ánh mắt ấy, Hàn Sương Giáng nhận ra mình lỡ lời, thầm mỉa mai trong lòng:
"Hừ, đàn ông."
Ngay lúc hai người lặng im nhìn nhau, trên bầu trời đêm mưa bỗng vọng xuống một tiếng cười khẽ, tiếp đó là giọng nói từ trên cao:
"Ồ, sao lại có kẻ ngốc dầm mưa thế kia?"
Tiếng người vừa vang lên, Sở Hòe Tự và Hàn Sương Giáng đồng thời ngẩng đầu nhìn lên trời.
Chỉ thấy có người đạp không mà đến!
Khoảnh khắc sau, không còn một giọt mưa nào rơi xuống người Sở Hòe Tự nữa.
Nhưng không phải mưa đã tạnh.
Không, cũng có thể nói là mưa đã tạnh!
Trong phạm vi này, tất cả những giọt mưa từ trên trời rơi xuống đều dừng lại giữa không trung!