Sao anh giống như còn rất kiêu ngạo vậy?
Tống Thính Hoan còn muốn nói cái gì nữa nhưng lại đột nhiên bị nhét đồ vào tay. Cô cúi đầu, là túi giấy Giang Ngộ xách ở trong tay.
“Đây là cái...”
“Cặp sách của nhóc.”
“?”
Tống Thính Hoan nhìn vào trong túi giấy, nương theo ánh trăng mờ ảo, cô nhìn thấy một cái cặp sách vải bạt màu trắng, rất giống cái cặp cũ của cô, trên khóa kéo còn có một con gấu nhỏ.
Tống Thính Hoan giương mắt, ánh sáng sáng ngời của biệt thự kéo dài cái bóng của thiếu niên, vừa cao vừa gầy, lại có chút tản mạn.
Tống Thính Hoan nắm thật chặt cặp sách trong lòng.
...
Ngày hôm sau là thứ hai, cũng là ngày đầu tiên đến trường của Tống Thính Hoan sau khi tới Giang Bắc.
Trường học là Mạnh Thư Đường sắp xếp giúp cô, trường Trung học Cần Đức tốt nhất của Giang Bắc, hồi xưa là trường học do tư nhân quản lý, sau lại thành công lập. Cần Đức là trường học có tiếng trăm năm, có thể vào học đều là gia thế tốt hoặc thành tích tốt.
Thành tích của Tống Thính Hoan không tính là đặc biệt tốt, chỉ trên mức trung bình. Nghĩ đến việc người ở đây đều là con cháu nhà giàu và học sinh giỏi, cô ít nhiều gì cũng khá căng thẳng.
Tống Thính Hoan cắn miếng bánh trứng, nghe Mạnh Thư Đường ở đối diện dặn dò: “Đình Đình, chờ lát nữa con đi học với Giang Ngộ, thằng bé học ở lớp 11-9, ngày thường ở trường có chuyện gì thì cứ tìm thằng bé.”
Một tiếng cười nhạo với âm sắc hơi mỏng truyền đến từ phía sau.
Tống Thính Hoan quay đầu, lập tức thấy Giang Ngộ đang đi xuống cầu thang, trên người là bộ đồng phục màu tím rộng thùng thình, khiến dáng người của anh càng thêm cao ráo.
Anh không kéo khóa áo khoác đồng phục, bên trong vẫn là một cái hoodie màu đen, dây tai nghe màu tím quấn qua cổ.
Mạnh Thư Đường vẫn luôn không thích nhìn dáng vẻ cà lơ phất phơ này của Giang Ngộ, tiếng nói dịu dàng cũng có thêm chút ghét bỏ: “Đình Đình vừa tới, còn bước vào hoàn cảnh học tập mới, con chăm sóc một chút thì làm sao?”
Giang Ngộ không đáp, đi qua bên người Tống Thính Hoan.
Cô gái đang an tĩnh ăn bữa sáng, mái tóc trên trán mềm mại, hai bím tóc vòng ra phía trước.
Cũng không biết là đói bụng hay sốt ruột mà nhét hết miếng bánh trứng vào trong miệng, gò má trắng nõn phồng lên, nhai một chút, nhìn rất giống hamster.
Không hiểu sao, Giang Ngộ cười khẽ một tiếng.
Tiếng cười rất mỏng nhẹ, động tác nhai đồ ăn của Tống Thính Hoan bỗng dừng lại, nhìn qua càng giống hamster bị người ta dọa sợ.
Nhận thấy tầm mắt trên đỉnh đầu mình, Tống Thính Hoaan cũng không màng đến bữa sáng nữa, dùng sức nuốt miếng bánh trứng xuống, lại uống một ly sữa bò, lau miệng, cầm cặp sách ở bên cạnh lên.
“Đi thôi.” Cô nhìn về phía Giang Ngộ, động tác dứt khoát lưu loát.
Giang Ngộ nhìn cô, không nói lời nào.
Anh đồng ý đưa cô đi học lúc nào?
“Anh... Không đi à?” Tống Thính Hoan hỏi lại một lần, giọng nói hơi thấp, âm điệu vẫn mềm mại như thường ngày.
Tầm mắt bình tĩnh, đôi mắt đen láy trong sáng.
Cô giống như một con thú nhỏ không hiểu sự đời đang thử dò hỏi.
Đối diện với tầm mắt mềm mại vô hại của cô gái, Giang Ngộ ho nhẹ một tiếng: “Đi.”
Một chữ rất trầm thấp.
“Buổi tối có tham gia tiết tự học không?” Mạnh Thư Đường ở phía sau hỏi.
Giang Ngộ: “Không.”
“À, vậy tan học con đi đón Đình Đình nhé, cùng nhau trở về.”
Giang Ngộ: “...”
Đưa đi học, còn muốn đón tan học?
Giang Ngộ cười lạnh, anh là ba của cô à?
Tống Thính Hoan vẫn luôn đi theo sau Giang Ngộ, vóc người của thiếu niên cao gầy, đường cong sườn mặt cũng sạch sẽ tinh tế, chỉ đeo một bên tai nghe màu tím, dáng vẻ tản mạn, dáng người thẳng tắp, có chút giống mấy chàng trai trong truyện tranh mà các cô gái ở lớp học cũ hay đọc.
Nếu vừa rồi anh không cười kỳ quái như vậy thì càng giống hơn.
Tống Thính Hoan không dám thở mạnh, an tĩnh đi theo phía sau Giang Ngộ.
Tài xế của nhà họ Giang đã sớm chờ ở cửa, hai người cùng nhau lên xe, xe chậm rãi chạy tới Cần Đức.
Giang Ngộ không nói lời nào, Tống Thính Hoan cũng không muốn nói chuyện phiếm với anh. Cô an tĩnh nhìn ra ngoài cửa sổ, xem cảnh xe cộ như nước vào sáng sớm ở thành phố.
Nơi này không quá giống Lăng Thành.
Nhà lầu cao tầng, xe trên đường rất nhiều, bước chân của người đi đường cũng nhanh.
Không bao lâu, hai chữ “Cần Đức” sáng chói xuất hiện trong tầm nhìn.
Vườn trường chiếm diện tích rất lớn, các tòa nhà cao tầng nối tiếp nhau, bộ phận cấp hai hợp nhất với bộ phận cấp ba.
“Chú Quan, dừng xe.”
Chàng trai bên cạnh rốt cuộc cũng mở miệng, giọng nói vẫn lạnh nhạt.
Giang Ngộ đẩy cửa xe ra, Tống Thính Hoan cũng không ngây ngốc, vội vàng mở cửa xe bên mình.
Còn có một đoạn đường nữa mới tới trường học, Tống Thính Hoan vẫn luôn an tĩnh mà đi theo phía sau Giang Ngộ, cho đến khi thiếu niên trước mặt xoay người, rũ mí mắt mỏng mà nhìn cô.
Khuôn mặt lạnh lùng, có chút không kiên nhẫn mà thấp giọng hỏi: “Mấy giờ tan học?”
“Hả?” Tống Thính Hoan hơi ngẩn ra: “Vẫn chưa biết.”
Giang Ngộ: “...”
Bốn mắt nhìn nhau, Tống Thính Hoan có chút không biết phải làm gì.
Hôm nay là ngày đầu tiên cô đi học, sao cô biết được là mấy giờ tan học chứ.
Dường như sự kiên nhẫn của Giang Ngộ đã cạn kiệt.
“Tan học có thể tự về nhà không?”
Tống Thính Hoan gật đầu.
Lúc trước khi còn ở Lăng Thành, cô đều tự mình về nhà sau khi tan học.
“Được rồi, đi đi.”
Tống Thính Hoan: Hả? Đi đâu?
Nhìn đám người trước cổng bộ phận cấp hai của Cần Đức, cuối cùng Tống Thính Hoan cũng ý thức được một vấn đề nghiêm trọng.
Cô gái mím đôi môi mềm, trên khuôn mặt ngoan ngoãn lần đầu lộ ra chút cảm xúc có vẻ là “tức giận”.
“Giang Ngộ, em học lớp 10.”
Giang Ngộ: “...”
***
Tác giả có lời muốn nói:
Tống Tiểu Hoan: Hôm nay Giang Ngộ cũng không làm người đàng hoàng.
Giang Ngộ: ?