Chương 49

Khi Tống Thính Hoan và Giang Ngộ về đến nhà, cách một cánh cửa đã nghe thấy giọng nói của Mạnh Thư Đường truyền đến từ phòng khách.

Là giọng nói dịu dàng thường ngày của bà, nhưng lại có vẻ kiên định và lạnh lẽo lạ thường: “Tôi không đồng ý, Tiểu Ngộ không thể đi nước ngoài được.”

“Thư Đường, bà bình tĩnh lại một chút đi.”

Giọng nói trầm thấp của một người đàn ông vang lên.

“Chúng ta phải tôn trọng ý kiến của Giang Ngộ trong việc này.”

Tống Thính Hoan lén nhìn Giang Ngộ một cái, cô đứng ở phía sau anh, nhìn tình huống hiện tại, có chút tiến thoái lưỡng nan.

Trong biệt thự, giọng nói của Mạnh Thư Đường điềm đạm mà lạnh lẽo, bà không vội không gấp, lời nói ra đều là mũi nhọn.

“Là tôi không bình tĩnh sao? Lúc trước mấy người đã đồng ý với tôi rằng sẽ không bắt Tiểu Ngộ ra nước ngoài, để thằng bé ở lại Giang Bắc. Rốt cuộc là tôi không bình tĩnh hay là mấy người lật lọng?”

Sau một khoảng im lặng, Mạnh Thư Đường lại mở miệng, âm điệu mềm đi, mang theo sự hoảng hốt.

“Mấy người đã đồng ý với tôi rằng sẽ không bắt Tiểu Ngộ rời xa tôi.” Bà lẩm bẩm, âm thanh rất nhỏ: “Hay là mấy người cảm thấy, chuyện đã trôi qua lâu như vậy rồi nên có thể tiêu tan? Mấy người đều không thèm để ý...”

“Không phải...”

“Tiểu Ngộ không thể đi.” Giọng nói của Mạnh Thư Đường đột nhiên lên cao, mang theo sự sợ hãi cùng run rẩy vô cùng rõ ràng: “Thằng bé chỉ có thể ở lại Giang Bắc, thằng bé không được đi đâu hết, tôi...”

Mạnh Thư Đường đi rất nhanh, bà vừa kéo cửa một cái, Tống Thính Hoan và Giang Ngộ đều không thể tránh.

Mạnh Thư Đường nhìn thiếu niên trước mặt, có chút thất thần: “A Ngộ?”

Không phải Tiểu Ngộ, là A Ngộ.

Chỉ khi Giang Ngộ còn rất nhỏ, Mạnh Thư Đường mới gọi anh là Tiểu Ngộ.

Đáy mắt của Giang Ngộ trầm xuống, là biểu cảm mà Tống Thính Hoan chưa từng nhìn thấy, trước nay anh vẫn luôn có dáng vẻ bình thản, hiếm khi giống như lúc này.

Ánh sáng mờ hắt ra từ phòng khách, hiển nhiên là người đàn ông trong phòng cũng nhìn thấy Giang Ngộ đứng ở ngoài cửa, đối phương đứng dậy, trong mắt có vẻ bất an.

Lúc này Tống Thính Hoan mới chú ý tới, sàn phòng khách hỗn loạn, bình hoa tráng men vỗn đặt trên tủ đã vỡ tan tành, hiển nhiên là trước khi họ về, trong phòng đã xảy ra cuộc khắc khẩu kịch liệt.

Không khí có chút ngưng đọng, ngay khi Tống Thính Hoan cho rằng Giang Ngộ cũng sẽ bị cuốn vào trận khắc khẩu này thì thiếu niên bên cạnh lại cười khẽ một tiếng, gương mặt của anh trở nên u ám, đôi mắt sạch sẽ nhiễm ý cười: “Tức giận như vậy làm gì, ai nói là phải đi chứ?”

Giọng nói nhiễm ý cười, vô cùng tản mạn, là giọng điệu vốn có xưa nay của Giang Ngộ, nhưng Tống Thính Hoan lại nghe ra sự lạnh lẽo ẩn giấu dưới sự nhẹ nhàng này.

Chỉ có một chút.

Lướt qua rất nhanh.

“A Ngộ...” Mạnh Thư Đường đứng ở cửa, dường như không biết phải làm sao.

Sườn xám màu hồng phác họa thân hình của một người phụ nữ nhỏ bé yếu ớt, bà giống như một cánh hoa hải đường nghiêng mình trong mưa, run rẩy, trong mắt đều là hoảng loạn cùng bất lực.

Giang Ngộ ôm vai Mạnh Thư Đường, đưa người vào trong phòng. Vóc dáng của thiếu niên 17, 18 tuổi rất cao, Mạnh Thư Đường được anh kéo đi, dựa bên người anh.

Tiếng nói của thiếu niên vẫn tản mạn như cũ: “Ra nước ngoài mệt lắm, không có người quen, quay về đây mẹ lại không vui mà cắt thẻ của con, con còn phải rửa bát làm công kiếm tiền.”

Tống Thính Hoan: “...”

Mạnh Thư Đường nghiêng đầu nhìn Giang Ngộ, bởi vì chênh lệch chiều cao, bà không thể không ngửa đầu, ý cười dịu dàng trong mắt xưa này bị thay thế bởi sự bàng hoàng: “A Ngộ... Con thật sự sẽ không rời khỏi mẹ sao?”

Giang Ngộ cong môi gật đầu: “Sẽ không, con không đi đâu cả, chỉ ở lại Giang Bắc thôi.”

Anh trả lời rất nghiêm túc.

Mạnh Thư Đường gật đầu, trong đôi mắt trong trẻo tràn ngập nước mắt, Giang Ngộ xoa đầu bà như đang dỗ trẻ con: “Thôi nào, chọc cho mẹ khóc thì Lão Giang sẽ đau lòng lắm.”

Chỉ một câu, nước mắt trong mắt Mạnh Thư Đường muốn rơi không được, không rơi cũng không xong, hốc mắt đỏ bừng.

Tống Thính Hoan im lặng đứng sau hai người, nhìn Giang Ngộ kiên nhẫn mà dỗ Mạnh Thư Đường.

Cô chưa từng thấy một Giang Ngộ như vậy.

Cô cũng chưa từng thấy một Mạnh Thư Đường như thế.

Cô nghe Giang Ngộ trầm ổn nói từng chữ, cảm nhận được sự ỷ lại của Mạnh Thư Đường đối với Giang Ngộ một cách rõ ràng, đây chính là sự ỷ lại đến từ sâu trong linh hồn, không có gì có thể thay thế.

Giang Ngộ giương mắt, lướt qua bả vai Mạnh Thư Đường, gật đầu với người đàn ông trong phòng khách.

Tống Thính Hoan cũng chú ý tới người đàn ông mặc vest đi giày da trong phòng khách, khuôn mặt có chút giống với Giang Ngộ, nhưng còn khá trẻ, hiển nhiên là không khớp với tuổi của ba Giang Ngộ.

Cô hoảng hốt cảm thấy người đàn ông này có chút quen mắt, rồi lại không nhớ ra đã gặp ở đâu.

Khói mù bao phủ nhà họ Giang lại vì mấy câu của Giang Ngộ mà lập tức biến đổi, một trận khắc khẩu như trở nên vô hình, dường như sinh hoạt của mọi người đã trở về quỹ đạo bình thường, mà Tống Thính Hoan lại mất ngủ.

Rạng sáng 2 giờ, cô ngơ ngác nhìn nóc nhà, ánh mắt thất thần.

Tuy rằng tới nhà họ Giang chưa lâu, nhưng trong ấn tượng của Tống Thính Hoan, Mạnh Thư Đường là một người rất dịu dàng, giáo dưỡng của một tiểu thư khuê các ngấm vào trong xương cốt. Bà thích mặc sườn xám, nghe nói biết chơi rất nhiều nhạc cụ, còn có thể hát côn khúc.

*Côn khúc: Một thể loại hí kịch của tỉnh Giang Tô, đây là một trong những loại hình hí kịch cổ nhất của nghệ thuật Ca kịch Trung Quốc.

Khi ở một mình sẽ luôn ngây ngốc, nhưng khi Giang Ngộ ở nhà, bà lại luôn cười tủm tỉm, không hề có bức tường ngăn cách của một người lớn, Giang Ngộ và bà ở chung với nhau như bạn bè vậy.

Nhưng chuyện xảy ra tối nay khiến Tống Thính Hoan bỗng cảm thấy cô đã chạm vào một chuyện cực kỳ bí ẩn.

Lăn qua lộn lại không ngủ được, Tống Thính Hoan nuốt nước miếng, cổ họng hơi khô khốc.