Từng chữ rất rõ ràng, lời này vừa ra khỏi miệng, không chỉ có Tống Thính Hoan ngẩn người, ngay cả Giang Ngộ cũng hơi giật mình.
Đúng giờ cao điểm buổi chiều, trên con đường ngựa xe như nước, dòng người đông đúc, chân trời dần chuyển thành màu cam, xung quanh ánh vàng, khiến cho gương mặt của cô gái nhỏ đỏ lên.
Tống Thính Hoan vọi vàng sửa lại cho đúng: “Không không không, là cô ấy muốn tán anh.”
Giang Ngộ: “...”
Đỉnh đầu bỗng bị giữ chặt, bàn tay to lớn của chàng trai xoa nhẹ đầu cô, âm sắc trầm thấp: “Đã nói rồi, tuổi còn nhỏ, đừng có suy nghĩ linh tinh.”
Tống Thính Hoan: “...”
Rõ ràng đang là tháng 4, Tống Thính Hoan lại cảm thấy như có dòng sóng nhiệt chạy qua trong người. Thoáng nhìn ở ven đường có một cửa hàng tiện lợi, cô nhanh chóng giải cứu đầu mình khỏi tay Giang Ngộ.
“Em... Em đi mua sữa!”
Giang Ngộ rũ mắt, nhìn mái tóc mềm mại của cô, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, còn có ngón tay trắng nõn đang siết lấy đồng phục, móng tay được chăm sóc chỉnh tề, còn lộ ra màu hồng nhạt.
Anh tháo tai nghe xuống: “Không phải trong nhà có sữa à?”
Tống Thính Hoan khựng lại, trợn mắt nói dối: “Đột nhiên rất muốn uống, uống sữa lạnh.”
Không cho Giang Ngộ có cơ hội tiếp tục hỏi, Tống Thính Hoan xoay người chạy về phía cửa hàng tiện lợi, giống như chỉ cần đi chậm lại một chút thì phụ huynh sẽ đổi ý không cho mua vậy.
Giang Ngộ cười nhạo một tiếng, dây tai nghe màu xám bạc rũ trước người, anh lười biếng đi theo cô.
Tống Thính Hoan vào đến cửa hàng tiện lợi mới phát hiện, trên giá của tủ đồ uống lạnh là một loại sữa mà cô thường xuyên uống. Sự xấu hổ thẹn thùng vừa rồi lập tức tan biến, con ngươi sáng ngời nhìn chằm chằm sữa trong tủ.
“Vậy mà lại có nhãn hiệu sữa này, lúc trước em ở Lăng Thành vẫn luôn uống, em còn cho rằng ở Giang Bắc không có.”
Giang Ngộ nhìn theo ánh mắt của Tống Thính Hoan, trong tủ là một hàng sữa lạnh, nhìn đều na ná như nhau. Anh nhìn cô nhóc bên cạnh: “Nhóc nói xem, nhóc uống nhiều sữa như vậy mà đều đi đâu hết cả rồi?”
Tống Thính Hoan: “?”
Một người con trai tốt đẹp như vậy, sao lại có miệng chứ?
Hãng sữa này tên là “Sơn Trà”, một hãng bản địa của Lăng Thành, rất ít thấy ở Giang Bắc. Thấy Tống Thính Hoan chỉ lấy một lọ, Giang Ngộ hỏi: “Đủ cho nhóc uống à?”
Không chờ Tống Thính Hoan trả lời, Giang Ngộ nhìn hạn sử dụng, lại lấy thêm năm sáu bình để vào giỏ hàng: “Uống nhiều một chút, tranh thủ cao đến 1m6.”
“Em cao 1m6 rồi!”
Giang Ngộ vừa mở mã QR trả tiền vừa liếc mắt, trong mắt đều là ý cười: “À.”
Tống Thính Hoan: “...”
Cô cao 1m57, làm tròn lên chính là 1m6 rồi!
Đèn đường mới bật, phía chân trời là một màu ráng hồng, gần như đã chiếm giữ nửa bầu trời.
Giang Ngộ xách túi sữa cùng với cặp sách của Tống Thính Hoan, Tống Thính Hoan an tĩnh đi theo anh, cắn ống hút, uống sữa lạnh.
Thực ra cô không đói bụng, nhưng không thể không làm theo lời nói dối vừa rồi.
Không biết vì sao, Tống Thính Hoan cứ cảm thấy hôm nay tâm trạng của Giang Ngộ rất khó tả, rõ ràng là khóe môi đang nhếch lên, nhưng cô có thể cảm nhận được vẻ mất mát, thậm chí là khổ sở.
“Giang Ngộ.” Tống Thính Hoan ghé sát vào bên cạnh anh, nhỏ giọng mở miệng: “Có phải anh vẫn không vui không?”
Đôi mắt của cô nhóc sáng trong tinh tế, như là có thể chiếu vào trong lòng người vậy.
Giang Ngộ nhìn cô, ánh mắt khẽ nhúc nhích: “Sao lại nhìn ra anh không vui?”
“Thì...” Bản thân Tống Thính Hoan cũng không nói rõ được: “Cảm giác.”
“Ừm, vậy thì cảm giác của nhóc còn khá chuẩn.”
Tống Thính Hoan hơi kinh ngạc, cô không ngờ rằng Giang Ngộ lại trực tiếp thừa nhận như vậy.
“Là bởi vì Hàn Tinh Tinh sao?”
Giang Ngộ rũ mắt nhìn cô, dáng vẻ chán nản: “Chỉ là không quá thông minh.”
“Hả?”
Giang Ngộ đi ở phía trước, đeo tai nghe màu xám ở một bên tai, ánh hoàng hôn cuối cùng trong ngày phản chiếu hình bóng của thiếu niên trên bức tường, đơn giản tự nhiên.
“Vì sao lại cảm thấy là bởi vì Hàn Tinh Tinh?” Anh hỏi.
Tống Thính Hoan cắn môi, không biết nên giải thích như thế nào.
Mọi người đều nói Hàn Tinh Tinh là bạn gái của Giang Ngộ, nhưng hôm nay khi ở trường, thái độ của Giang Ngộ đối với Hàn Tinh Tinh không giống người yêu chút nào.
Tống Thính Hoan an tĩnh đi tới bên cạnh Giang Ngộ, cô lén nhìn khuôn mặt anh tuấn của thiếu niên, lông mi của anh vừa dài vừa dày, lại không khiến người khác cảm thấy ôn nhu, có lẽ là vì con ngươi quá mức lạnh nhạt, đôi lông mi kia chỉ có thể áp xuống một chút sự lạnh lẽo.
Cái mũi rất tinh tế, khóe môi hơi mỏng, có màu hồng nhạt.
Anh nhìn phía trước, tầm mắt không có giao điểm, mũ áo hoodie màu đen càng khiến làn da của anh trắng hơn.
“Cảm thấy mỗi lần anh gặp Hàn Tinh Tinh đều... Đều có vẻ không vui. Cũng không phải không vui, là tâm trạng không được tốt?” Tống Thính Hoan không thể nói rõ, đôi môi mềm mại hơi mím lại, mỗi chữ đều kéo rất dài.
Tống Thính Hoan nghĩ đến những lời Hàn Tinh Tinh nói khi tan học...
“Anh sẽ không thật sự đối xử tệ với chị ấy chứ?”
“Tống Đình Đình, có thể giúp anh giữ bí mật không?”
Khu phố lúc chạng vạng ồn ào tiếng người, giọng nói của cô gái nhỏ mềm mại, đặc biệt là đôi mắt đen láy sáng tỏ không hề có sự tò mò muốn tìm hiểu, chỉ đơn thuần là hỏi một câu thôi.
Giang Ngộ bỗng cúi người, tầm mắt ngang với Tống Thính Hoan. Ánh hoàng hôn rực cháy, ánh đèn phố thị phản chiếu trong đôi mắt đen láy của anh, ánh mắt mơ hồ ẩn giấu điều gì đó, nhưng vẫn le lói ánh sáng mong manh: “Tống Đình Đình...”
“Hả?” Tống Thính Hoan hơi ngây ngốc, cô nhìn gương mặt quá mức khoa trương của Giang Ngộ, nhìn khóe môi mỏng của anh, giống như đang bị mê hoặc.
“Giúp anh giữ bí mật, được không?”
Tống Thính Hoan bị cuốn vào ánh mắt đen tuyền của anh.
Đầu quả tim như bị cái gì đó lướt qua.