Chương 47

Tống Thính Hoan quyết định ăn hoành thánh, ngẫu nhiên ngẩng đầu nhìn Giang Ngộ một cái, tầm mắt đối diện trong một giây, cảm giác quen thuộc lại tới... Ánh mắt Giang Ngộ nhìn cô như nhìn một kẻ ngốc, mà còn càng lúc càng thăng cấp.

Càng ngày càng có nhiều người trong quán nhìn qua, Tống Thính Hoan nhìn ra ngoài cửa, hai cô gáimặc đồng phục của trường Trung học số 8 đi vào, nhìn xung quanh một vòng, sau đó xác định mục tiêu ở chỗ họ.

Một cô gái trắng nõn xinh đẹp đi tới, nhìn về phía Giang Ngộ: “Anh đẹp trai, có thể ghép bàn không?”

Giang Ngộ không trả lời, tai phải đeo tai nghe, hôm nay là màu xám bạc.

Ước chừng là khoảng thời gian này đi theo Giang Ngộ lâu rồi, thấy được tình huống của nhiều cô gái tiếp cận anh, Tống Thính Hoan cũng đoán được phản ứng của Giang Ngộ.

Khi tâm trạng tốt, anh sẽ cười trả lời người ta một câu: “Xin lỗi, không thể.”

Khi tâm trạng không tốt thì trực tiếp xử lý lạnh.

Hiện tại tâm trạng của Giang Ngộ không được tốt.

Cô gái kia hiển nhiên không ngờ rằng lại gặp phải cục diện bị lạnh nhạt như vậy, ngồi thì không xong, không ngồi lại không cam lòng, đang muốn mở miệng hỏi lại thì bị Tống Thính Hoan đoạt trước: “Ngại quá, hai người đổi bàn khác đi.”

Tống Thính Hoan tự nhận là giọng điệu của mình đã rất dịu dàng uyển chuyển, nhưng cô gái trước mặt lại bỗng thay đổi sắc mặt: “Không hỏi cô.”

Tống Thính Hoan: “...”

Vậy thì cô cứ hỏi anh ấy đi, hôm nay tâm trạng của anh ấy không tốt đấy.

Ở phía đối diện, Giang Ngộ đã lấy tai nghe xuống, giương mắt.

Anh không nói chuyện, trong ánh mắt lại có sự áp bách rõ ràng. Hiển nhiên là nữ sinh kia cũng ý thức được thái độ của mình không được tốt, lập tức hạ giọng, có chút e lệ mà nhìn Giang Ngộ: “Xin lỗi, em...”

“Không cần.” Giang Ngộ nâng cằm, ra hiệu cho người nọ nhìn Tống Thính Hoan: “Xin lỗi đi.”

Cô gái: “...”

Xảy ra chuyện như vậy, Tống Thính Hoan cũng không có tâm trạng tiếp tục ăn hoành thánh nữa, ăn qua loa thêm hai miếng rồi đi thanh toán, nhưng khi tới quầy thu ngân lại nhận được thông báo đã thanh toán rồi.

Cô nghiêng mắt nhìn qua, Giang Ngộ đang đứng ở cửa nghe điện thoại.

Bà chủ là một dì trung niên, rất thân thiện, nhìn cô nhóc quá mức đáng yêu trước mặt thì cười tủm tỉm, nói: “Cô bé, có phải lúc trước cháu từng tới quán này không?”

Tống Thính Hoan gật đầu: “Từng ăn cơm trưa với bạn học.”

“Dì đã nói là nhìn rất quen mắt mà, có muốn thêm WeChat trong quán không, có thể đặt món trước, còn có thể nhận phiếu giảm giá.”

Tống Thính Hoan muốn nói không cần, bà chủ lại nhiệt tình mà đưa mã QR của quán ra: “Cháu không ăn rau thơm và hành lá đúng không, về sau đặt món có thể trực tiếp ghi chú.”

“Hả?” Tống Thính Hoan hơi giật mình, lúng túng quét mã.

Có lẽ là nhìn ra sự nghi hoặc của cô, bà chủ hất cằm về phía Giang Ngộ đang đứng ngoài cửa, cười nói: “Anh trai của cháu nói đấy.”

Tống Thính Hoan: “?”

Ra khỏi quán, Tống Thính Hoan không mở miệng nói chuyện suốt cả quãng đường dài, chỉ là thường xuyên nhìn trộm Giang Ngộ. Anh đeo tai nghe một bên, thật đúng là đi đâu cũng đeo tai nghe.

Khi bên cạnh không có ai thì sẽ đeo cả hai tai.

Khi có người thì lại đeo một bên.

Cuối cùng, không biết sau bao lần nhìn lén, Giang Ngộ dừng bước chân, lấy tai nghe xuống, nhíu mi nhìn cô.

Tống Thính Hoan phồng má: “Vừa rồi cảm ơn anh.”

Giang Ngộ còn cho rằng cô nhóc này có chuyện gì, kết quả lại chỉ muốn nói cảm ơn, anh hơi nhếch môi: “Cô ta hung dữ với nhóc, đương nhiên là phải xin lỗi nhóc rồi.”

“Hả?” Phản ứng được hai người không nói về cùng một việc, Tống Thính Hoan vội vàng lắc đầu: “Không phải cái này, ý em là...”

“Hửm?”

Hiện tại Tống Thính Hoan đã biết vì sao Giang Ngộ lại dùng ánh mắt nhìn kẻ ngốc để nhìn cô, cô vậy mà lại đọc “Tái ông thất mã” trước mặt anh, tuy rằng lúc ấy cô chỉ muốn khuấy động bầu không khí, nhưng hiện tại nghĩ lại thì dường như càng mất mặt hơn.

“Bát hoành thánh vừa rồi... Cảm ơn anh.”

Dường như Giang Ngộ cũng hơi ngẩn ra, sau đó mới hiểu cô đang nói cái gì. Anh không quá để ý chuyện này, nhưng nhìn dáng vẻ thẹn thùng của Tống Thính Hoan, anh lại nhịn không được mà muốn trêu chọc cô.

“À.” Anh không chút để ý mà lên tiếng, đeo tai nghe lên: “Nhưng mà vừa rồi nhóc đọc sai rồi.”

Tống Thính Hoan: “?”

Giang Ngộ đã nhanh chóng đi về phía trước, Tống Thính Hoan chân ngắn, vội vàng đuổi theo: “Sao anh lại biết em kén ăn... Không ăn rau thơm và hành lá?”

Giang Ngộ nghiêng đầu nhìn cô: “Nhóc cũng biết nhóc rất kén ăn à?”

Tống Thính Hoan: “Hả?”

“Tống Đình Đình...” Giang Ngộ dừng lại, đánh giá cô nhóc khó khăn lắm mới cao bằng bả vai mình: “Kén ăn không cao được đâu.”

Tống Thính Hoan: “...”

Tống Thính Hoan đột nhiên cảm thấy, Giang Ngộ như vậy đặc biệt giống từ hình dung mà Quan Lâm Lâm phổ cập cho cô... Chó.

“Giang Ngộ, anh đang lấy oán trả ơn.”

Chàng trai với khuôn mặt thanh tú nhếch môi cười, trong tay còn xách theo cái cặp sách trắng: “Chà, nhóc còn có ơn với anh à? Nói nghe thử đi.”

Đôi tay của Tống Thính Hoan ôm lấy áo khoác đồng phục màu tím: “Vừa rồi em còn giúp anh đuổi người theo đuổi.”

“Người theo đuổi? Ở đâu, sao anh lại không phát hiện?”

“...” Tống Thính Hoan nghiêm trang giúp anh nhớ lại: “Vừa rồi ở trong quán hoành thánh, chính là cô gái mặc đồng phục của trường Trung học số 8 đó.”

“À.” Giang Ngộ làm như thật mà gật đầu: “Sao nhóc lại biết đó là người theo đuổi của anh?”

“Anh không nhìn ra sao?”

“Không.”

“...” Tống Thính Hoan không tin: “Trong mắt người nọ đều là mấy chữ em muốn tán anh.”

“Hửm?” Giang Ngộ quay đầu nhìn cô: “Cái gì?”

Tống Thính Hoan: “Em muốn tán anh.”

***

Tác giả có lời muốn nói:

Giang Ngộ: Cuối cùng em ấy cũng nói thật.

Tống Thính Hoan: ?